- Dã tâm? Hạ Hầu Thác lắc đầu nói:
- Hắn không có dã tâm này chỉ e cũng không sống nổi lâu, đi tới mức này, với tình trạng của hắn hiện giờ, hắn còn có đường lui sao? Từ bỏ quyền lực trên tay, không có quyền lực che chở, có bao nhiều người muốn tìm hắn tính sổ, có bao nhiều người muốn hắn chết?! Nếu như hắn chỉ muốn bảo vệ mảnh đất nhỏ từng bước phát triển, dù cho không có những ý nghĩ khác, Hạ Hầu gia ta cũng không thể dung cho hắn nắm đại quân lẫn Tín Nghĩa các trong tay, chờ ổn định nội bộ sớm muộn gì cũng phải giải quyết hắn. Huống chi hắn do một tay Thanh chủ nâng đỡ lên, Thanh chủ cũng không tha cho việc hắn vĩnh viễn mất khống chế, không nghe lời thì phải đổi người, tiện nghi của Thanh chủ dễ bị chiếm vậy sao? Hắn không có lựa chọn, chỉ có thể tự lớn mạnh chính mình lớn mạnh khiến người khác không dám động vào hắn.
Vệ Xu không quan tâm tới sống chết của Miêu Nghị, biểu hiện phức tạp nhìn Hạ Hầu Thác: - Lão gia, ngài đã đoán được Ngưu Hữu Đức muôn hạ độc thủ với Nhị gia, lẽ nào ngài lại nhân tâm nhìn Nhị gia đi chịu chết sao?
- Vệ Xu này!
Trong mắt Hạ Hầu Thác lóe lên một tia thống khổ, sau đó lập tức biến mất:
- Không phải là ta muốn hắn chịu chết, mà là chính hắn muốn chết, vị trí gia chủ Hạ Hầu gia dễ ngồi vậy sao? Hắn muốn ngồi vị trí đó, nếu ta không cho hắn ngồi, hắn tất sẽ hận ta. Vậy được, ta thỏa ước nguyện của hắn, nhưng đã nhiều năm như vậy, hắn làm như nào? Ta cũng không can thiệp vào hắn, cũng không giúp những huynh đệ của hắn, ta hoàn toàn ẩn cư hậu trường, không dùng tới bất kỳ lực ảnh hưởng gì, xử lý mọi việc công bằng, mặc hắn phát huy, nhưng nhiều năm như vậy hắn cũng không thể chỉnh hợp thế lực Hạ Hầu gia vào trong tay.
Vệ Xu thở dài nói:
- Lão gia, ngài cũng biết đó, đây là do có người dở trò quỷ, đây là do Ngưu Hữu Đức âm thầm xích mích ly gián!
- Đây là lý do sao? Hạ Hầu Thác lắc đầu thở dài:
- Đây không phải lý do, không phải là lý do! Trước khi ngồi vào vị trí kia hắn phải biết rõ cần phải đối mặt với khiêu chiến, phải đối mặt với khó khăn, đối mặt với việc người khác gây khó dễ, phải đối mặt với đủ loại công khai hay ngấm ngầm đả kích làm sao có thể thuận buồm xuôi gió được? người trong ngoài gia tộc sao có thể để hắn vừa lòng đẹp ý? Có người ly gián, hắn không phát hiện được, không ứng đối được, đây là do hắn vô năng!
Vệ Xu:
- Lão gia, ngài có thể thay đổi người ngồi vị trí kia, tội không đáng chết mà! Có thể đề Nhị gia ẩn lui Tộc lão hội, chỉ cần ngài mở miệng, Nhị gia sẽ tiếp thu!
Hạ Hầu Thác:
- Đúng! Nếu ta sống sót, tất cả đều dễ nói, bởi vì ta có thể ngăn chặn bọn họ, bọn họ không dám lỗ màng, nhưng nếu ta chết thì sao chứ? Lào Nhị sẽ không cho rằng là mình vô năng, sẽ không cho rằng là chính mình làm sai, sẽ không cho rằng chính mình làm không tốt, người vô năng vì sao lại vô năng? Cũng chính vì hắn không nhận ra sự bất lực của chính mình, không nhận ra được khuyết điểm của chính mình, chỉ có thể đổ cho những nhân tố bên ngoài khác, trong lòng hắn mang đầy oán hận, cảm thấy là ta bắt hắn nhường chức gia chủ, cảm thấy ta đối xử bất công với hắn. Vệ Xu, ngươi cảm thấy người như vậy có thể đi vào Tộc lão hội sao? Ngươi dám cam đoan ta chết rồi hắn sẽ không vận dụngg sức ảnh hưởng của mình mà gây sóng gió sao? Được rồi, cho dù tất cả những thứ này đều không xảy ra, vậy ngươi cảm thấy gia chủ mới nhậm chức sẽ lưu lại hậu hoạn này sao? Nếu như hắn không ngồi trên vị trí gia chủ, gia chủ mới có thể tha cho hắn một lần, nhưng mà hắn đã ngồi vào vị trí kia, không thành công thì thành nhân, người thắng làm vua, người bại không có bất kỳ tôn nghiêm gì cả. Nếu hắn sống, cho dù gia chủ mới buông tha hắn, cũng sẽ không buông tha cho người trong tay hắn, nhất định phải diệt trừ thế lực của hắn không còn một mống để trừ hậu hoạn, sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội phục xuất, đến lúc đó trong gia tộc diễn ra một trận tàn sát, hậu quả của một mình hắn sống tạm là rất nhiều người mất mạng, thậm chí là khiến trong gia tộc xuất hiện nội loạn. Vệ Xu, nếu ngươi là ta, ngươi lựa chọn như nào?
Vệ Xu ngơ ngác không nói gì, giờ mới phát hiện ngồi ghế gia chủ Hạ Hầu gia lại phải đánh đổi trả giá lớn như vậy, người thành công mới có thể sống sót, không thành công chỉ có một con đường chết, không chỉ là người ngoài muốn ngươi chết, người trong gia tộc cũng muốn ngươi chết, ngay cả cha ruột cũng không buông tha cho ngươi.
- Lão gia, chẳng lẽ không thể cho Nhị gia một cơ hội sao?
Vệ Xu đang cầu xin.
Đầu tiên, dù sao hắn và Hạ Hầu Lệnh đã ở chung nhiều năm như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, dù sao cũng có chút cảm tình, cho dù không có cảm tình cũng có giao tình, Hạ Hầu Lệnh đối với hắn không tệ. Thứ yếu, hắn thân làm nô tài sao có thể tâm địa sắt đã đứng trước mặt Hạ Hầu Thác, tán thành để Hạ Hầu Lệnh chết đi? Đương nhiên là muốn khuyên.
Hạ Hầu Thác rót chén rượu, nâng chén nhìn bầu trời, sâu xa nói:
- Sao lại không cho hắn cơ hội? Dù sao cũng lớn lên ở bên cạnh ta, người không thể vô tình như cỏ cây. Ta đoán Ngưu Hữu Đức tất lại muốn lợi dụng lão Lục ly gián huynh đệ bọn họ, tiếp tục tạo áp lực cho lão Tam. Vì lẽ đó ta không tiếc tiết lộ chuyện mình giả chết với lão Lục, liên hệ với lào Lục, ép lão Lục lui xuống, ép lão Lục lui vào Tộc lão hội, chính là muốn để Ngưu Hữu Đức có chút kiêng kỵ.
Uống một ngụm rượu trong chén.
- Bây giờ xem ra là ta quá xử trí theo cảm tính, Ngưu Hữu Đức đã là tên lắp vào cung, không thể không bắn. Trong tay hắn có thứ mà chúng ta muốn, căn bản không sợ Hạ Hầu gia tộc trở mặt với hắn. Ta mới nhận được tin tức của hắn, được biết Ngưu Hữu Đức hỏi thăm lào nhị tin tức của Huyết liên, ta đã biết xong rồi. Ngưu Hữu Đức cuối cùng vẫn muốn hạ sát thủ với lão Nhị, không có ý định buông tha cho lão Nhị, đã bố trí xong tròng, chỉ chờ lão Nhị chui vào mà thôi! Buồn cười chính là lão Nhị còn muốn đột nhiên bái phỏng, khiến Ngưu Hữu Đức trở tay không kịp, ép Ngưu Hữu Đức giao ra huyết liên, không hề biết Ngưu Hữu Đức đã sớm chờ đợi hắn tới bái phỏng. Ngưu Hữu Đức đã sớm bố trí một cái bẩy tỉ mỉ như vậy chờ lão Nhị chủ động chui cổ vào!