Để Phi Hồng ra mặt chẳng những có thế khiến Miêu Nghị và Vân Tri Thu tránh khôi nguy hiểm còn có thể động viên bên Thiên Đình, chí ít bên Thiên Đình sẽ cho rằng Phi Hồng đà hoàn toàn đạt được tín nhiệm của Miêu Nghị, đến thời khấc mấu chốt có thể phát huy tác dụng to lớn, vì lẽ đó bên Thiên Đình cũng không có phản ứng mãnh liệt, nói chung hai bên đều mang ý xấu trong lòng, tính toán lẫn nhau.
Chỉ là Hạ Hầu Thừa Vũ cũng không quá thích Phi Hồng, đối xử lạnh nhạt, thái độ hoàn toàn khác biệt với Vân Tri Thu, đầu tiên là vì Miêu Nghị dần có xu thế cầm binh tự trong khiến Hạ Hầu Thừa Vũ không quá cao hứng, tiếp nừa là nàng khá bài xích với nừ nhân ngoài chính thất.
Phi Hồng ở bên Thiên Hậu chịu vô số oan ức, có điều ở nhừng thế lực khác ở nơi đó cũng được đối xử cẩn thận, dù sao thế lực của Miêu Nghị như vậy, khiến tầm mắt và kiến thức của Phi Hồng đều tăng lên rất lớn, sinh hoạt và tâm thái có biến hóa long trời lở đất, khiến cô ngày càng có tự tin, chân chính coi nơi này là nhà của mình.
Từ nhỏ bị Giám sát tả bộ khống chế, nàng chưa bao giờ nghĩ tới tương lai chính mình có cuộc sống như này, nàng càng mong chờ vào tương lai hơn.
Nàng cũng biết sau khi mình được trọng dụng ờ chỗ Miêu Nghị, mẹ mình sống trong Giám sát tả bộ cùng càng thoải mái hơn, phía bên Giám sát tả bộ thường thường lấy lòng nàng, mỗi lần nàng tới Thiên cung, Giám sát tả bộ đều sắp xếp cho mẹ con nàng gặp mặt trong Thiên cung, thấy khí sắc của mẫu thân ngày càng tốt, nghe ý của mâu thân thỉ bà đà không cần làm những việc đê tiện kia nữa, có người chăm sóc chuyên biệt.
Miêu Nghị một tay ôm vòng eo mềm mại của nàng, hai người chậm bước, nói chuyện phiếm.
- Ngày tiêp theo Diêm Tu theo săp xêp của Miêu Nghị, trước tiên tiến hành kiểm tra bốn người đi bảo vệ Bích Nguyệt, sau khi xác nhận không có vấn đề, Miêu Nghị lập tức hạ lệnh thả, đồng thời ban cho bốn người Dĩ An phủ. Bị một trận sợ hãi, kết thúc không chuyện gỉ, lại còn được ban thưởng, bốn người đương nhiên cao hứng.
So với Bích Nguyệt thì cấm chế trên chừng hai ngàn người kia giải quyết thuận tiện hơn nhiều lắm, Diêm Tu thoải mái giải trừ cấm chế. Người mình được thả ra, Dương Triệu Thanh sắp xếp công việc trợ cấp, thủ hạ của Hùng Kỳ bị bắt lấy, có Diêm Tu ở đây, cậy miệng rất dễ.
Ra khôi địa lao, Miêu Nghị ra lệnh:
- Lập tức thông báo phía Khấu Lăng Hư phái binh vầy quét.
Dương Triệu Thanh chần chừ nói:
- Đại nhân, nhiều người sa lưới như vậy, Hùng Kỳ muốn không phòng bị cùng khó, e rằng người đà rời đi, thông báo Khấu Lãng Hư vây quét phỏng chừng không có ý nghĩa quá lớn, thuộc hạ kiến nghị để người âm thầm báo cáo, đến khi đó coi như không có thu hoạch, phía bên Khấu Lãng Hư cũng không nói gì được bên này.
Miêu Nghị gật đầu:
- Vậy làm theo ý ngươi đi.
- Nhừng người này làm sao giờ?
Dương Triệu Thanh quay đầu lại nhìn địa lao hỏi.
Trước tiên để Diêm Tu thử xem, xem có thể đào ra bao nhiêu bí mật.
- Gần nghìn người, e rằng sẽ tốn không ít thời gian.
- Chậm rãi mà làm, đào được bí mật gì thì đưa tới Trấn Nam tinh, giao cho Yến Bắc Hồng, hắn sẽ xử lý thích đáng.
Miêu Nghị cười khổ một tiếng.
Dương Triệu Thanh tạm thời còn không biết bí mật của Yến Bắc Hồng, chẳng biết vì sao lại giao cho Yến Bắc Hồng xử lý, cũng không biết vì sao Miêu Nghị lại cười khổ.
Chân tướng là vì tới cấp độ hiện giờ của Yến Bắc Hồng, nhu cầu tu luyện ma công quá lớn, tìm vài tên tiểu tu sĩ ra tay không có ý nghĩa, nhưng lại biết lai lịch ma công, không dám dễ dàng lộ ra, cũng mang ý nghĩa không được dễ dàng ra tay với người. Gần ngàn người này đưa tới chô Yến Bắc Hồng, giúp Yến Bắc Hồng bớt đi vô số phiền phức, còn không khiến hấn sướng tới phát điên đi.
Lần này Bích Nguyệt ngủ say khá lâu, dùng linh dược cùng vô dụng, mê man mấy ngày mới tinh lại.
Miêu Nghị sau khi nghe tin lập tức chạy tới chỗ Bích Nguyệt.
Dương Triệu Thanh lệnh cho hạ nhân lui, trực tiếp tiến vào khuê phòng của Bích Nguyệt.
Sắc mật Bích Nguyệt đà tốt hơn, tóc tai bù xù nửa nàm nửa ngồi trên giường, thấy Miêu Nghị đi vào, lườm một cái, tức giận nói:
- Đại nam nhân tiến vào phòng nữ nhân, ngươi không sợ người khác hiểu lầm, nhưng ta sợ bình dấm chua nhà ngươi trở mặt.
Chuyện Miêu Nghị bắt nàng nàng vẫn còn nhớ.
Miêu Nghị kéo ghế ngồi ở bên giường, cười nói:
- Thù dai vậy? Xem ra có một số việc ngươi vấn nhớ, chuyện ngươi gặp mặt Thiên Nguyên còn nhớ không?
Nói tới đây, Bích Nguyệt rơi vào trầm mặc, từ tốn nói:
- Hình như ta đã bị người khống chế.
Miêu Nghị nói:
- Đúng vậy, ngươi bị Yêu tăng Nam Ba khống chế.
- Yêu tăng Nam Ba?
Bích Nguyệt sợ hãi cả kinh, trong nháy mắt bật người dậy.
Miêu Nghị gật đầu:
- Không nên kinh hoảng, đã giải trừ giúp ngươi. Then chốt hiện giờ là Yêu tăng Nam Ba đà biết bao nhiêu bí mật từ chô ngươi, đặc biệt là Luyện ngục.
Bích Nguyệt thần tình nghiêm nghị, hiển nhiên cùng biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nhíu mày suy tư hồi lâu, chậm rài lấc đầu nói:
- Hiện giờ nghĩ lại ta chi biết là ta gặp một người sau đó bị khống chế, thế nhưng trong quá trình người kia khống chế ta có nói gỉ hay không thỉ không biết chút nào...
Nàng tỉ mỉ kể lại chuyện mình gặp mật Thiên Nguyên.