- Có khả năng?
Thanh Cúc ướm hỏi:
- Đại nhân không thể chắc chắn?
Dương Khánh lắc đầu đáp:
- Tình huống hiện tại rất khó, mấy thế lực lớn liên thủ sẽ càng mạnh hơn, chỉ dựa vào bài trên tay chúng ta thì khó mà gây ra động tĩnh lớn gì, chỉ có người biết rõ mọi chuyện kia ra tay thì mới đủ đô. Nhưng mấy đại Thiên Vương liên thủ thì đến cả Thanh Chủ cũng phải kiêng kị, người đó có ra tay hay không vẫn chưa thể chắc được, dễ dàng bại lộ.
Thấy Dương Khánh nhắc tới người đó, nhưng từ đầu tới cuối chẳng nói là ai. Y không muốn nói, Thanh Cúc cũng không tiện hỏi hiểu, có điều lần này thật sự có chút tò mò, rốt cuộc không kiềm được mà mở miệng hỏi:
- Đại nhân, người mà đại nhân nói kia rốt cuộc là ai?
Dương Khánh nghiêng đầu nhìn nàng chăm chú, cuối cùng phun ra hai chữ:
- Bạch Chủ!
Trong nháy mắt, Thanh Cúc trợn ngược mắt há hốc miệng, cả mặt đầy kinh hãi, trong mắt ngập vẻ không thể tin được.
Mà Miêu Nghị cũng chẳng còn tâm trạng tới nơi quan sát gì nữa, hắn dặn dò người dưới bảo mọi người vẫn cứ làm mọi chuyện như cũ rồi trở về Tổng đốc phủ.
Về việc đại quân sắp kéo tới, Miêu Nghị không nói cho bọn họ biết, tránh để trong lòng bọn họ lo lắng, rồi nhốt mình trong phòng suy nghĩ.
Màn đêm buông xuống, sau khi Vân Tri Thu trở lại, nhận ra Miêu Nghị có gì đó khác thường, hỏi dò hắn. Miêu Nghị không hề giấu nàng, kể lại mọi chuyện với nàng.
Vân Tri Thu ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng lặng thinh, sau hồi lâu suy tư mới hỏi:
- Ngưu Nhị, có thể ra tay từ Khấu Lăng Hư bên kia không?
Miêu Nghị hỏi:
- Ngươi đang chỉ chuyện Khấu Lăng Hư âm thầm nâng đỡ người của chúng ta trong cận vệ quân ư?
Vân Tri Thu gật đầu:
- Hẳn là có thể uy hiếp tới y.
Miêu Nghị:
- Chắc gì đã đủ, Quảng Lệnh Công quyết tâm muốn hại ta, thì ép Khấu Lăng Hư lui bức có ích lợi gì chứ? Mấy nhà còn lại cũng đủ để san bằng chỗ này rồi. Vấn đề quan trọng là Khấu Lăng Hư sẽ không vì thế mà khuyên mấy nhà khác lui binh đâu. Một khi chúng ta dựa vào chuyện này để ép buộc thì chuyện chúng ta đã biết mọi chuyện sẽ bại lộ rằng chúng ta đã sớm biết chuyện này nhưng không báo lên Thanh Chủ, Khấu Lăng Hư hoàn toàn có thể uy hiếp ngược lại chúng ta, y lo chúng ta cá chết lưới rách, có thể lui binh để ổn định chúng ta, nhưng chắc chắn sẽ không ngăn cản những người khác đụng tới chúng ta. Huống hồ hiện tại khiến mấy người kia bị lộ cũng rất đáng tiếc, có vài người tiền đồ rất không tồi, nói không chừng lần này sẽ có người thăng chức cũng nên. Giữ lại thì tương lai mới có tác dụng phát huy càng lớn hơn, không phải cực chẳng đã thì đừng để những người ấy bị lộ.
Đối với tình cảnh của những người kia, Vân Tri Thu là người rõ ràng nhất, bình thường nàng là người đảm nhận việc liên hệ với những người đó. Cận vệ quân chiến một trận với Doanh Cửu Quang, trong những người đó đã có hơn trăm người lập công thăng chức, có những người đã lên tới chức phó Đô Thống.
Ở đây đang nói chuyện Cận Vệ Quân thì Vân Tri Thu đã nhận được tin tức của Cận Vệ Quân bên kia, nàng lấy một tinh linh ra liên hệ với bọn họ.
Sau khi nói chuyện xong, Vân Tri Thu nhìn Miêu Nghị nói:
- Là Liêu Ứng Đồng.
- Liêu Ứng Đồng?
Miêu Nghị ngạc nhiên hỏi:
- Là người quản Thanh Nguyên Tôn?
Vân Trị Thu gật đầu nói:
- Liêu Ứng Đồng nói y bị điều đi rồi. Cận Vệ quân điều người khác tới tiếp quản vị trí của y tên là Vương Định Triều.
- Vương Định Triêu?
Miêu Nghị nghi ngờ hỏi:
- Sao ta lại thấy cái tên này quen quen nhỉ?
Vân Tri Thu nói:
- Liêu Ứng Đồng nói hẳn là đại nhân quen người này, nói người này đã cùng đại thân tham gia đợt sát hạch Luyện Ngục, lúc sát hạch đã lấy được ngự phong đệ nhất của Thanh Chủ.
- À!
Miêu Nghị liên tục gật đầu, nhớ ra rồi, quả thật có chuyện như vậy, chỉ là không khỏi nói với vẻ kì lạ.
- Người này hẳn là làm Tổng trấn ở Thiên Nhai chứ, sao lại chạy tới Cận Vệ Quân rồi, đặc biệt còn trực tiếp tiếp quản Thanh Nguyên Tôn nữa chứ, hẳn là không phải trùng hợp hả?
Vân Tri Thu:
- Chuyện khác thì Liêu Ứng Đồng cũng không biết. Điều này không quan trọng, quan trọng là ngài tính chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm trước mắt sao đây?
Miêu Nghị im lặng hồi lâu, cuối cùng mặt mũi dữ tợn nói:
- Nên làm gì thì làm cái đấy, có phải chúng ta không còn đường lui đâu? Nếu như Thanh Chủ mặc kệ, thì cùng lắm bỏ cơ nghiệp ở đây đi, cùng lắm ta mang người trốn vào tinh vực chưa biết tên, sau đó triệu tập nhân mã ở Luyện Ngục ra, giúp ta khống chế mấy triệu nhân mã này. Sau đó không có chuyện gì xuất binh quấy rầy bọn họ, tìm cơ hội thì ra tay cướp sạch! Không làm quan thì làm cướp. Có gần hai triệu nhân mã trong tay, vua cũng thua thằng liều, cướp được gì thì cướp tất luôn, mọi người đừng nghĩ sẽ được sống sung sướng, cứ quyết định thể đi! Rồi hắn vỗ bàn đứng dậy, quyết định thế luôn.
Xác định đường lui xong, hắn cũng chẳng còn gì phải sợ hãi, cho dù trên đỉnh Thiên Nhai có đổi người hay không thì hắn vẫn tiếp tục thúc giục tay chân bên Thiên Nhai kia chứng thực cửa hàng.
Ngoài Thiên Tần Cung, Thượng Quan Thanh đến cửa cung, hơi do dự một lát, không biết có nên đi vào hay không. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định nhắm mắt đi vào.
Thấy Hạ Hầu Thừa Vũ, Thượng Quan Thanh nở nụ cười hành lễ:
- Bái kiến nương nương!
Hạ Hầu Thừa Vũ đang ngồi ngay ngắn ở bên trên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đại tổng quản không đi hầu hạ vị trong lãnh cung kia đi, sao lại chạy tới nơi này của ta rồi? Bổn cung chịu không thấu đâu!
Thượng Quan Thanh cười khổ, đã biết đến là sẽ bị châm chọc rồi. Vị Thiên Hậu này đến cả Thiên Đế cũng dám mắng thì chế nhạo ông cũng có là cái gì to tát đâu? Ông chỉ đành coi như không nghe thấy, chắp tay nói:
- Nương nương, U Minh Tổng đốc phủ sắp phải đối mặt với nguy hiểm, người hẳn cũng đã biết. Nhưng xem xét động tác của Ngưu Hữu Đức ở bên Thiên Nhai kia thì hình như không có ý rút lui, người của Cận Vệ Quân ở Thiên Nhai sắp lập tức rút rồi ạ.
Ông đang nhắc nhở mau bào người của Ngưu Hữu Đức ở Thiên Nhai nhanh chóng rút thôi, giảm thiểu tổn thất không cần thiết.