Phi Thiên

Chương 3314: Không làm quan được thì làm cướp (2)

Hạ Hầu Thừa Vũ vừa nghe đã biết đây là ý của Thanh Chủ, đập bàn rầm một tiếng rồi đứng dậy, tí nữa là dọa Thượng Quan Thanh nhảy dựng lên.

- Lui? Người nhận lệnh của bổn cung tại sao lại phải lui? Nghĩ bổn cung dể bắt nạt lắm sao?

Hạ Hầu Thừa Vũ cười lạnh một tiếng:

- Người ở Thiên Nhai rút thì những người kia sẽ dừng tay sao? Nếu rụt đầu thò đầu đều bị chém một đao thì có còn gì đáng sợ đâu? Chẳng lẽ còn muốn bổn cung quỳ xuống van xin bọn họ hay sao? Bổn cung không phải bệ hạ, không giống nam nhân đó, bị dọa một cái là phải nhượng bộ. Ý bổn cung đã quyết, mấy chục triệu nhân mã trong tay, bổn cung chẳng sợ ai hết! Nếu như bệ hạ không quản được mấy người kia thì bổn cung sẽ thay người quản lý. Ai dám đánh người của bổn cung, bổn cung sẽ đánh kẻ đó! Ngữ khí vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ thô bạo.

Ý này đương nhiên là do Miêu Nghị bẩm tấu lên, mà hiện giờ, nàng cũng có chút tự tin đến mù quáng vào năng lực cảu Miêu Nghị, hổ nửa chân có thể đánh bại trăm vạn quân tinh nhuệ, mười vạn đại quân U Minh có thể đánh bại năm trăm vạn quân tinh nhuệ của Đông quân. Nếu Ngưu Hữu Đức đã nói đánh, nàng cảm thấy có lẽ năm chục triệu quân của Ngưu Hữu Đức đấu với bốn trăm triệu quân địch cũng không thành vấn đề, có nhiều quân hơn nữa cũng không sợ, cho nên lời nói của nàng mới khí khái đến vậy.

Tóm lại, lời Miêu Nghị dùng để chống chế, nàng lại coi đó là thật, không biết Miêu Nghị đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ của chạy lấy người từ lâu rồi!

Thượng Quan Thanh không nói được gì, ngẩn ra nhìn nàng.

Sau khi trở về cung Ngự Viên Ly, Thượng Quan Thanh chuyển lại ý của Hạ Hầu Thừa Vũ cho Thanh Chủ.

Đương nhiên, mấy lời Hạ Hầu Thừa Vũ mắng Thanh Chủ đã bị ông lược bỏ, nếu không thì chỉ tự rước họa vào thân thôi.

Thanh Chủ cũng sửng sốt hồi lâu rồi mới hỏi:

- Thật sự là ý này chứ không phải tức giận nên mới nói ra thế ư?


Thượng Quan Thanh thở dài:

- Lão nô đã xác nhận nhiều lần, nhưng ý của nương nương và Ngưu Hữu Đức đều là đánh, đặc biệt là thái độ của nương nương vô cùng kiên quyết!

Thanh Chủ cũng im lặng ngần ra hồi lâu, cuối cùng cười lạnh khà khà, nói:

- Ai dám đánh nàng ta, nàng ta sẽ đánh kẻ đó, ai muốn đánh nàng ta, nàng ta cũng đánh luôn kẻ đó? Ây da, từ lúc nào mà nàng ta trở nên tự tin thế nhỉ? Nàng điên này với con khỉ nhãi kia ở với nhau đúng là ăn gan hùm mật báo, người này còn ngốc hơn người kia mà! Nếu đã như vậy thì trầm chẳng cần phải bận tâm, trái lại có chút mỏi mắt mong chờ. Nếu thật sự đánh nhau thật thì trẫm cũng không ngại góp một tay!

Chân mày y cau lại, có chút chờ mong, nếu thật sự có cơ hội, y chẳng ngại nhân cơ hội xuất binh tách đám bè phái đó ra.

Dưới gốc cây Kình Thiên, Cấm Viên, phủ Thiên Ông.

Hạ Hầu Lệnh nghe xong bẩm báo có chút khó lòng tin nổi, hỏi rõ:

- Thiên Hậu đã nói như thế thật à?

Vệ Xu gật đầu nói:

- Nga Mi ở bên cạnh và chính tai nghe được điều đó, mà quan sát động tĩnh của Thiên Nhai. Ngưu Hữu Đức vẫn không có ý dừng tay, vẫn cứ làm theo ý mình, e rằng đó là sự thật.

- ...


Hạ Hầu Lệnh cũng cạn lời luôn, cũng có thể nói rằng rất phiền lòng, đến nước ấy rồi mà vẫn không uy hiếp được Ngưu Hữu Đức, cũng không thể khiến Ngưu Hữu Đức chịu thua, xem ra chuyện ép Chính Khí Môn trở về cửa hàng không phải là trò đùa rồi. Việc này không thể giải quyết một cách nhanh chóng thì những cổ đông kia vẫn sẽ thúc giục, vẫn khiến mình phải phiền lòng rồi!

Quảng Thiên Vương phủ, Quảng Lệnh Công ngồi trong thư phòng cau mày:

- Thật sự không có ý buông tha Thiên Nhai?

Câu Việt đáp:

- Không có không những không rút người đi, người chưởng quản Thiên Nhai còn đang tìm kiếm cửa hàng khắp nơi, e là Chính Khí Môn thật sự muốn nhóm bếp rồi. Còn nữa, Hạ Hầu Thừa Vũ đã hạ chỉ cho các nơi, ở khắp các nơi trong Thiên Nhai đều cho dán công khai ý chỉ của nàng ta, lệnh cho những người cáo trạng rồi từ chối việc tới U Minh Tổng đốc phủ phải tới báo danh đúng hạn, nếu không sẽ bị xử như tội kháng chỉ! Nàng ta công khai ra tay một cách cứng rắn chẳng thèm để ý tới hậu quả như thế thật sự đã khiến những người từ chối kia tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Đi báo danh thì chỉ sợ Ngưu Hữu Đức giết chết mà không đi thì bọn họ cũng chẳng gánh nổi tội kháng chỉ.

Nói cho cùng, nguyên nhân những người kia không đi báo danh đều là vì bị người khác xúi giục sau lưng, được ai xúi giục thì trong lòng mọi người đều biết.

Đối với Quảng Lệnh Công mà nói thì chuyện của mấy người kia chỉ là chuyện nhỏ chẳng đáng nhắc tới, đám đó cũng chẳng phải là người nhà lão, Quảng Lệnh Công cũng chẳng để ý chuyện đó, chuyện khiến lão buồn phiền là một chuyện khác cơ:

- Xem ra Ngưu Hữu Đức thật sự không biết có người muốn giết mình... Ây!

Lão không nhịn được mà buông tiếng thở dài, từ góc độ nào đó mà nói thì rất có thể chuyện Ngưu Hữu Đức bằng lòng cưới nữ nhi của lão là sự thật. Điều khiển lão càng phiền lòng hơn là vì mình đã ra tay quá sớm, dẫn đến tình huống leo lên lưng hổ rồi thì chẳng dễ xuống, chuyện hôn sự kia tốt biết bao cơ chứ? Thế nhưng nó đã bị lão chính tay phá hỏng rồi.

Mà Miêu Nghị cũng rất phiền lòng.

Hắn nhận được một tin vui, bên Tiểu Thế Giới, Yêu Như Tiên, chấp chưởng Linh Lung Tông truyền tới tin tức tốt, đã vượt qua cửa ải khó trong việc luyện chế tinh linh, luyện chế ra được loại tinh linh mới.

Cái gọi là loại mới nghĩa là sao? Sau này không cần phải mang theo cả đông tinh linh bên người nữa rồi, một tinh linh cũng có thể cùng lúc liên lạc với nhiều người.

Loại hàng mẫu hiện giờ luyện chế ra có ba loại, cùng lúc liên lạc với trăm người, ngàn người và vạn người, nhiều hơn nữa thì không cần thiết. Ngoài ra, Yêu Như Tiên còn thông báo, luyện chế Phá Pháp Cung cũng có bước tiến lớn, nhưng hiện giờ vẫn còn chút vấn đề phải khắc phục.

Đây đương nhiên là chuyện tốt, vì nghiên cứu của Yêu Như Tiên. Miêu Nghị đã tiêu tốn rất nhiều tài lực hiện giờ cuối cùng cũng có tác dụng rồi.

Còn có thể luyện chế ra Phá Pháp Cung hay không thì Miêu Nghị cũng không quá quan tâm, dù cho có thể luyện ra, nếu thật sự phải có quy mô luyện chế thật lớn thì hắn thật sự không cung cấp được nhiều tài nguyên đến vậy, phí tiêu hao thật sự quá nhiều.