Doanh Cửu Quang lạnh lùng nhìn chằm chằm bên này dẫn người bay tới, nhưng trong lòng thì buồn bực, đánh tới mức thiên Vương hắn tự mình ra trận tình trạng, ấm lạnh hắn tự biết.
Hắn không muốn thủ hạ nhân mã liều mạng như vậy, hắn hoàn toàn có thể đưa người rút lui trước, đợi viện quân đến hãy nói, nhưng hắn không thể rút lui, Đông quân có nhiều người như vậy phản hắn, chỉ cần hắn vừa lui. Lệnh Hồ Đấu Trọng bên kia còn có thể khống chế Dần đạo nhân mã được hay không thật đúng là một vấn đề, chỉ cần hắn vừa lui. Lệnh Hồ Đấu Trọng bên kia lập tức sụp đổ, làm không tốt Lệnh Hồ Đấu Trọng sẽ đối mặt tình thế ép buộc phản chiến.
Nghiêm ngặt khống chế sử dụng tinh linh, nhưng khống chế người phía dưới cũng không khống chế được người phía trên, nhiều nhân mã như vậy, sao có thể toàn bộ khống chế, nhất là lúc lòng người dễ dao động. Hắn bên này khi đối mặt lính cận vệ mà mang người rút lui, trong mắt người khác chính là chạy trốn, chính là hắn sợ, ngay cả thân cận của hắn cũng không dám chiến đấu, những người khác nghĩ như thế nào đều có thể tưởng tượng được.
Không phải hắn rút lui không được, mà là không phải vạn bất đắc dĩ hắn không thể rút lui, chỉ cần vừa rút lui tâm huyết nhiều năm của hắn coi như xong.
Nhân mã Tử Lộ cùng Sửu Lộ đã phản bội hắn, nếu như Dần đạo nhân mã lại sụp đổ hoặc phản chiến, hậu quả khó có thể tưởng tượng được, nói chung lúc này Doanh Cửu Quang tuyệt đối không thể có chút nào tỏ ra yếu kém!
Kỳ thực hắn có thể sớm hiện thân, nhưng hắn đang đợi đến khi bên này nhân mã triệt để giằng co nhau, bằng không quân cận vệ phá pháp cung tập kích không phải trò đùa, hắn thực lực có mạnh hơn nữa cũng không chịu nổi.
Vừa thấy Doanh Cửu Quang hiện thân, Võ Khúc lập tức giao quyền chỉ huy cho thủ hạ phó tướng, tay lấy tinh linh nhanh chóng liên hệ Phá Quân.
Trên chiến trường phía đông, Phá Quân biết tin tức, cũng đem quyền chỉ huy giao cho phó tướng, trực tiếp từ chiến trường giao chiến dẫn mười triệu tinh nhuệ nhân mã, dưới sự hỗ trợ của đại quân thoát ra, hoả tốc về bên chiến trường phía tây.
Chỉ huy đại quân tả đô đốc Tào Ngân thấy thế, lập tức la lớn:
- Phá Quân chạy rồi! Thiên vương ở chiến trường phía tây tự mình mặc giáp ra trận, đã đẩy Võ Khúc vào hiểm địa. Phá Quân đi cứu viện rồi, thiên vương uy vũ!
Phía dưới liên tiếp tiếng hô to vang lên:
- Phá Quân chạy rồi! Thiên vương ở chiến trường phía tây tự mình mặc giáp ra trận, đã đẩy Võ Khúc vào hiểm địa, Phá Quân đi cứu viện rồi, thiên vương uy vũ!
Trên thực tế mọi người cũng đích xác chứng kiến Phá Quân dẫn người nhanh chóng rời đi, nhân mã quân cận vệ lấy làm kinh hãi, nhân mã Đông quân sĩ khí dâng cao, cường thế phản công.
Tiếp quản quyền chỉ huy từ Phá Quân phó tướng lập tức hô lớn nói:
- Cứu viện sao có thể chỉ có chút người ấy, Doanh Cửu Quang đã bị ta bao vây, tả đốc vệ đại nhân đi yểm trợ hữu đốc vệ đại nhân lấy mạng Doanh Cửu Quang!
Phía dưới tướng lĩnh cũng lập tức liên tiếp hô lớn:
- Cứu viện sao có thể chỉ có chút người ấy, Doanh Cửu Quang đã bị ta bạo vây, tả đốc vệ đại nhân đi yểm trợ hữu đốc vệ đại nhân lấy mạng Doanh Cửu Quang!
Trên chiến trường, sĩ khí dâng cao, một khi sĩ khí vỡ bờ, đúng là binh bại như núi đổ, căn bản không phải dựa vào một hai cao thủ có thể chống đỡ, cho nên song phương đều không từ thủ đoạn ngươi tới ta đi, đều ở đây dùng uy phong của mình diệt chí khí đối phương.
Chiến trường phía tây, nhằm về phía chiến trường Doanh Cửu Quang đột nhiên gào lên:
- Giết!
Phía sau cao thủ lập tức lập thành tường bảo vệ xung quanh như hình trùy, phía sau đại quân đi theo, như một thanh đao nhọn xen vào trong chiến trận.
Doanh Cửu Quang đương nhiên không sử dụng bất kỳ vũ khí nào, tay không xung phong phía trước, lại như vào chỗ không người, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đao thương đánh tới, hoặc là bị cánh tay hắn trực tiếp đẩy ra, hoặc là đã bị hắn tóm lấy sống dao trực tiếp đem đao thọc trở về, đánh bay kẻ lao tới hộc máu mà chết.
Người một nhà chặn đường thì bị hắn đẩy ra, xuất thủ nhanh chóng, chuẩn xác, hầu như không người nào là đối thủ của hắn.
Người trước mặt giả đều bị hắn đánh ngã trái ngã phải, nhân mã theo đuổi lập tức nhân cơ hội chém giết.
Đi theo phía sau đại quân theo không kịp tiến độ, đã hỗn chiến trong đại quân chém giết, chỉ có hơn một nghìn cao thủ đuổi theo phía sau Doanh Cửu Quang. Doanh Cửu Quang còn mấy trăm thiếp thất vẫn chưa hiện thân.
Mặc dù như thế, trong loạn quân căn bản không người có thể chống đỡ tiểu đội nhân mã này của Doanh Cửu Quang, như bổ sóng chém biển vậy, đều bị Doanh Cửu Quang mở đường máu.
Đường máu hướng tới chính là trung khu quân cận vệ, Doanh Cửu Quang dẫn người bay thẳng đến chỗ Võ Khúc, ý đồ rất rõ ràng, vào sân sẽ chém tướng đoạt cờ.
Thấy Doanh thiên vương dũng mành phi thường như vậy, hàng tỉ đại quân sĩ lại tung hoành, không người nào có thể ngăn, quân cận vệ hoảng sợ, đều là tránh lui trái phải hai bên không dám xông lên, Đông quân bên kia còn sĩ khí đại chấn, Hùng Kỳ nắm lấy cơ hội hô lớn:
- Thiên vương uy vũ!
- Thiên vương uy vũ!
Đại quân lần lượt hưởng ứng.
Võ Khúc tay vừa thu lại tinh linh, thấy Doanh Cửu đánh tới Quang vẻ mặt cười nhạt, không sợ Doanh Cửu Quang xuất hiện, chỉ sợ Doanh Cửu Quang chạy!
- Tránh ra!
Võ Khúc lên tiếng, lệnh tả hữu lui ra, trở tay cung trong tay hiện ra, động tác nhanh khiến người khác hầu như không thấy rõ, đợi mọi người thấy rõ động tác thì Võ Khúc đã giương cung trong tay, ba mũi tên dài giương lên.
Trên cung bảo quang lưu chuyển tất nhiên là không cần phải nói, ba mũi tên dài phát ra ánh sáng đen, ánh sáng đỏ, ánh sáng lạnh xoay tròn quanh cán tên, trên cán mũi tên giờ là hoa văn rồng bay bổng, lại tựa như muốn thoát cũi gầm thét.