Lệnh Hồ Đấu Trọng vốn có chút phiền lòng, nữ nhân này còn vào lúc này góp vui, đương nhiên không nhẫn nại, liên lạc được trực tiếp hỏi:
- Chuyện gì?
Thiệu Hương Hoa đem dụng ý đại khái nói ra xong, sợ Lệnh Hồ Đấu Trọng trách nên đặc biệt nhấn mạnh:
- Thiếp chỉ nói ý kiến của mình thôi.
Lệnh Hồ Đấu Trọng nghe ngây ngẩn cả người, tâm phiền ý loạn trong bóng tối đột nhiên như nhìn thấy một vệt ánh sáng rõ ràng, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Cậu họ Tống Viên Đức của nàng lại có kiến thức như vậy? Thực sự là hắn nói cho nàng sao?
Nghe lời này, phu thê nhiều năm sao có thể không biết, Thiệu Hương Hoa lập tức nhận thấy được tựa hồ thực sự hữu dụng với phu quân, trả lời:
- Hắn sao có thể có kiến thức gì, chỉ là nói đến việc này thì nói vậy thôi, ý của hắn là nhiều đường như vậy, đường này không thông thì thử đường khác xem, đây chính là ý của hắn.
Lệnh Hồ Đấu Trọng hứng thú nói:
- Hắn không nói nói cụ thể nên làm như thế nào?
Thiệu Hương Hoa:
- Hỏi rồi nhưng hắn nói hắn nào biết, chỉ có lòng tốt đề nghị vậy thôi, nói cho cùng vẫn là lo lắng nhà chúng ta sụp đổ hắn về sau không có nơi đưa tay đòi tiền. Ý tứ của hắn chính là như thiếp vừa nói, mấy đường trước mặt đường này không thông thì thử đường khác, hoàn toàn là biện pháp ngu ngốc nhất, không nghĩ phức tạp như đại soái. Nghe ý của đại soái lẽ nào gợi ý của cậu họ thật hữu dụng?
Lệnh Hồ Đấu Trọng suy nghĩ một chút cũng phải, Tống Viên Đức khốn kiếp nếu thật có thể chỉ điểm mới thực sự là kỳ quái. Việc này không đề cập tới nữa, nói:
- Trước tiên nàng đừng có quận hữu dụng hay không, trong nhà bên kia nàng cứ sắp xếp cho xong đi sẵn sàng chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào, hiểu chưa?
Thiệu Hương Hoa:
- Hiểu rồi, đại soái, chàng cẩn thận một chút.
Hai người ngưng hẳn liên hệ, Lệnh Hồ Đấu Trọng ánh mắt bất định, trong lòng bắt đầu tính toán, ra nhập vào Thiên Tẫn cung, U Minh...
Không nghĩ đến thì thôi, suy nghĩ một hồi quả thật có chút ý tưởng.
Cấp bậc của hắn không bình thường, hiểu biết đối với thế cục thiên hạ hiểu đương nhiên cũng không bình thường, biết cái gì được cái gì không được một khi Doanh Cửu Quang binh bại, hắn muốn ra nhập Thanh Chủ cho dù có động lòng, chỉ sợ Thanh Chủ cũng chưa chắc sẽ thu nhận. Nhưng nếu ra nhập Thiên Tẫn cung thì lại khác sợ là sẽ khiến Thanh Chủ phải suy nghĩ lại.
Hơi chút nghĩ như vậy, Lệnh Hồ Đấu Trọng cũng cảm thấy buồn cười, chính mình trước đó tính tới tính lui, duy chỉ có U Minh là không tính tới, then chốt con đường kia quả thực không coi vào đâu, đường quá chật, hẹp đến mức đặt trước mặt hầu như không thấy, hết lần này tới lần khác bị Tống Viên Đức cái tên sống tạm bợ dùng biện pháp ngu nhất chỉ cho hắn một con đường, đường tuy nhỏ, nhưng cố gắng tựa hồ cũng có thể qua được.
Trong lòng nhanh chóng có tính toán, không phải vạn bất đắc dĩ thì không đi đường này, chỉ có hết đường đi mới thử xem sao.
Tìm được đường lui, người cũng có tinh thần, quay đầu hướng về sau nói:
- Nhanh! Mau hơn chút nữa!
Mới giao chiến, tiếng hô “Giết” rung trời, mưa máu xao động khuếch tán giữa tinh không tinh không như có đóa hoa mở rộ, hai đóa hoa nở rộ.
Phá Quân cùng Võ Khúc mỗi bên dẫn người tả hữu tập kích, vốn kỳ vọng có thể kéo dài chủ lực, có thể thẳng đến sào huyệt Doanh Cửu Quang tốc chiến tốc thắng giải quyết Doanh Cửu Quang, ai ngờ Doanh Cửu Quang lại cổ chia hai đường cản lại bọn họ.
Trung quân chỉ huy Hùng Kỳ huy kiểm chỉ huy chung quanh, suýt chút nữa kêu khàn giọng, trong lòng là bi phẫn, trước mắt toàn bộ thế cục chỉ có hắn người chỉ huy này là nhìn rõ ràng nhất, quân cận vệ không hổ là thân cận của Thanh Chủ, quả thật là tập trung người hoàn mỹ nhất trong thiên hạ, mà nhóm người tập kích ước chừng lại là tuyển chọn những người ưu tú nhất.
Luận chiến lực không bằng quân cận vệ luận trang bị không băng quân cận vệ luận sô lượng quân cận vệ cũng nhiều hơn gần nữa, hắn nơi đây chỉ có khoảng một trăm triệu nhân mã, đánh giá qua Võ Khúc bên kia, ước chừng có 150 triệu, chiến tướng cao thủ cũng nhiều. Bất luận từ phương diện nào mà nói, bên này chính là tổn thất nặng nề.
Chuyện cho tới bây giờ, Hùng Kỳ bất luận thế nào cũng không tin có chuyện xảy ra, chuẩn bị kỹ như vậy, Thanh Chủ rõ ràng là mưu đồ đã lâu.
- Hữu đô đốc, Vương gia tới!
Đại tướng bên cạnh chợt kinh hãi hô to một tiếng.
Hùng Kỳ nhìn lại, chỉ thấy Doanh Cửu Quang người mặc thiên Vương chiên giáp, phía sau dẫn theo gần mười triệu nhân mã dốc toàn bộ lực lượng đi ra, một mình một ngựa xông lên phía trước.
Hùng Kỳ lập tức cao giọng hô to:
- Các huynh đệ. Vương gia tự mình mặc giáp ra trận tới giúp chúng ta, giết cho ta!
Vừa nói vừa ra dấu tay với tướng lĩnh bên cạnh. Chư tướng nhìn nhau, lập tức đều cùng thi pháp hô lớn:
- Các huynh đệ. Vương gia tự mình mặc giáp ra trận tới giúp chúng ta, giết!
- Các huynh đệ. Vương gia tự mình mặc giáp ra trận tới giúp chúng ta, giết!
Liên tiếp tiếng reo hò như sôi trào giữa Đông quân, rất nhiều người quay đầu nhìn quả thật như thế, nhất thời sĩ khí tăng vọt.
Đây chính là đang liều mạng cùng quân cận vệ, không ít người không khỏi hoài nghi Thanh Chủ dám làm như vậy, lẽ nào thực sự Vương gia đại thể đã mất, lúc này thấy Doanh Cửu Quang tự mình lộ diện, vẫn chưa bỏ bọn họ, mọi người nhất thời lại có lòng tin, Vương gia tự mình ra trận không chạy trốn, nói cách khác Vương gia còn có lòng tin.
Càng khiến mọi người thêm tin tưởng. Doanh thiên Vương tự mình ra trận, mang tới sức mạnh cổ vũ khó có thể dùng lời diễn tả được!
Sĩ khí nhân mã Đông quân cùng nhau dùng ít địch nhiều đang trong đau khổ lập tức cường thế phản công, khiến cho quân cận vệ bên này hỗn loạn.