Phi Thiên

Chương 3195: Nhớ tới một chuyện (1)

Quỷ thị như trước đắm chìm trong bóng đêm u ám, đèn đóm rực rỡ, đầu đường người đến người đi tấp nập, lại nghe không được ồn ào náo động, chỉ có tiếng bước chân lui tới.

Ngoài tổng trấn phủ, mấy trăm thiên binh thiên tướng chỉnh tề xếp thành hàng ở cửa, thủ vệ ngăn cản đội nhân mã này lại.

Một tướng lãnh mặc tử giáp sáu lễ anh tuấn khôi ngô dẫn đầu, râu quai nón mọc dài lộ ra vẻ mặt nam tính mười phần, ở cửa khẩu hé ra gương mặt lạnh như băng tiếp nhận kiểm tra. Tướng này không phải ai khác, chính là đô thống Bính Dần Vực Cao Tử Hồ, cữu cữu của Quảng Quân An Quảng Hầu gia, cũng là phụ thân ruột của Cao Nham.

Người một nhà có thể nói là huyết thống tốt, hai phụ tử đều là nam nhân rất dễ nhìn, rất có tướng khí. Tỷ tỷ hắn là Cao Tử Huyên lại càng không cần phải nói, đó là mỹ nhân tuyệt sắc thế gian hiếm có, nếu không cũng không thể được Quảng thiên vương nạp làm thiếp thất. Người một nhà cũng bởi vì Cao Tử Huyên gả cho gia đình tốt mà gà chó lên trời, được lợi phi thiển, hưởng hết vinh hoa phú quý.

Cao Tử Hồ đến đây cũng là nhận được thông tri của Quảng gia, nói thi thể con của hắn ở tổng phủ trấn Quỷ thị, để cho hắn đến lãnh về. Cũng là cần hắn đến xác nhận một chút đến tột cùng có phải là con hắn hay không, tin tức bên này đưa đến là dung mạo con của hắn đã không dễ dàng gì có thể nhận rõ.

Sau khi kiểm tra xong, một tiểu tướng trên bậc thang đứng ở cửa làm thân thủ mời nói:

- Cao đô thống, mời vào bên trong.

Cao Tử Hồ nâng tay to vung áo choàng ra phía sau, đi nhanh lên bậc thang, phía sau lập tức có một đám người muốn theo vào, ai ngờ thủ vệ lập tức dùng đao thương ngăn lại.

Tiểu tướng nghênh đón Cao Tử Hồ nói:

- Cao đô thống, chỉ có ngài có thể đi vào, nhân mã đợi ở bên ngoài đi!

Hai mắt Cao Tử Hồ chợt bùng nổ lên tia tức giận, một tổng trấn phủ Quỷ thị nhỏ nhoi lại dám vô lễ với hắn như thế. Hắn vốn mang theo hận ý đến, thực hận không thể hạ lệnh lập tức san bằng tổng trấn phủ này. Bất quá sự thật làm cho hắn không thể không áp chế lửa giận, cầm quyền Quỷ thị cũng không phải tổng trấn phủ này, mà là Tín Nghĩa Các. Nếu ở trong đây gây chuyện, chọc giận Tín Nghĩa Các, hắn sợ khó có thể sống mà rời đi.

Tiếp theo còn có một nguyên nhân, thông qua lời tỷ tỷ chuyển đến từ bên kia, hắn đã muốn biết đứa con của chính mình gặp phải phiền toái lớn, làm hại ám cọc mà Vương gia bố trí ở Quỷ thị toàn bộ bị nhổ, Vương gia rất tức giận!

Thời điểm này thật sự không thích hợp lại gặp phải phiền toái gì!

Bình thường ý vào tỷ tỷ cùng tỷ phu làm chỗ dựa vững chắc, rất ít khi bị khinh bỉ. Lúc này hắn cũng không thể không tạm thời nuốt xuống cơn tức này, phất tay hướng bậc thang tiếp theo.


- Đều chờ ở bên ngoài!

Hắn cũng không sợ chính mình vào trong tổng trấn phủ Quỷ thị có người dám làm gì hắn, dám động thủ với chính mình trắng trợn. Ngưu Hữu Đức cũng muốn chịu không nói.

Nhân mã đi theo lập tức lui về phía sau, nhìn theo Cao Tử Hồ tiến nhập vào trong tổng trấn phủ.

Ở một cửa khẩu tầng hầm ngầm, phía trước cửa, tiểu tướng dẫn đường đột nhiên thở dài:

- Cao đô thống, có thể không thể xác nhận được người bên trong có phải lệnh lang hay không, bất quá vẫn mong chuẩn bị tâm lý thật tốt, đạo tặc xuống tay quá mức hung tàn.

- Mở cửa!

Cao Tử Hồ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, sắc mặt âm trầm!

“Kẽo kẹt!” Cửa vừa mở ra, một luồng hàn khí đánh tới, bên trong có thi thể nằm trong băng lãnh.

Dưới dạ minh châu, hàn khí dày đặc, còn thêm mấy phần tĩnh mịch.

Bên trong là một vòng ngăn kéo gỗ linh tinh, không bản chắn, đúng là nơi gửi thi thể thường thấy. Thi thể đều hướng ra ngoài, dễ dàng để người phân biệt. Cao Tử Hồ bước đi thong thả vào bên trong, chậm rãi lượn một vòng, không đi xem thi thể khác, chỉ chăm chú vào thi thể hé ra trên bàn dài ở trung tâm căn phòng, một khối thi thể bao trùm bởi bố trắng nổi bật. Hắn vòng quanh chậm rãi nhìn một vòng.

Cuối cùng, hắn giữ lấy thi thể, đột nhiên nắm lấy một bên bố trắng, trong phòng phát ra một tiếng tê rống bi phẫn: “A…”

Phủ Quảng thiên vương, Tỉnh Huyên Viên, trong chính sảnh bày ra một thi thể che bố trắng. Cao Tử Hồ từ Quỷ thị đến, đứng ở một bên, hai gò má cứng đờ, hai mắt đỏ bừng, hai đấm nắm chặt, cả người tản ra hơi thở khủng bố, giống như dã thú tùy thời đều muốn ăn thịt người.

- Tử Hồ...

Cao Tử Huyên được Quảng Quân An bồi bên cạnh bước nhanh vào, Cao Tử Huyên vừa đến đã nhanh tiếng lên tiếng chào hỏi. Bất quá ánh mắt vừa dừng trên thi thể trên mặt đất liền ngây ngẩn cả người, chậm rãi đi đến giữ thi thể hỏi:


- Đây là Nham Nhi?

Cao Tử Hồ ngửa đầu lên, từ trong hốc mắt chảy ra nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chính mình xem!

Cao Tử Huyên khẽ thở dài, nâng tay vỗ vỗ phía sau lưng hắn, ý tứ cố nén bi thương. Sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, nhấc bố trắng ra khỏi đầu thi thể, chỉ nhìn liếc mắt đã “A” một tiếng, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, lập tức lùi về sau.

Quảng Quân An chạy nhanh đến đỡ mẫu thân đã sợ tới sắc mặt trắng bệch, cau mày nhìn thấy thi thể lộ ra ngoài bố trắng.

- Tỷ tỷ phải báo thù cho Nham Nhi a!

Cao Tử Hồ rốt cuộc run run hai vai khóc rống lên:

- Đi, nhanh đi thỉnh Vương gia lại đây, nhanh đi!

Cao Tử Huyên cũng gầm lên một tiếng hướng ra ngoài cửa.

Vương gia chính là chưa tới, quản gia Câu Việt lại đến rồi, mở ra bố trắng cũng chỉ nhíu nhẹ mày, còn tự động thủ kiểm tra kỹ càng cho thi thể một lần.

Trong Lâm Viên, Quảng Lệnh Công đang đùa chơi cùng chim đủ sắc. Sau khi Câu Việt trở về, ở phía sau đáp lời:

- Vương gia, thật đúng là Cao Nham, bất quá Ngưu Hữu Đức này ra tay cũng quá ác độc.

Quảng lệnh công nghiêng đầu hỏi:

- Ác độc như thế nào?

Câu Việt lộ ra vẻ mặt đau khổ lắc đầu:

- Lột da, cắt lưỡi, lấy mắt, thiến, nhìn tình hình, Cao Nham hẳn là lúc còn sống bị người lột da rõ ràng, da ở bên cạnh thi thể, tình trạng thi thể vô cùng thê thảm. Trong ngoài thân thể cũng không có vết thương trí mạng, cơ bản có thể phán đoán ra Cao Nham không phải bị chém mà chết, rõ ràng là bị đau chết!

Quảng Lệnh Công khoanh tay chuyển thân qua, nhíu mày nói:

- Thế nhưng lại ra tay độc ác như thế? Hẳn là Cao Nham kia đã làm ra chuyện xấu gì với nữ nhân của Chính Khí Môn kia?