Cuối cùng Miêu Nghị nói:
- Trận này chính là trận mấu chốt. Nhất quyết không thể để người khác hiểu rõ. Chưa đến khắc cuối cùng cũng không cho phép để lộ ra chuyện của Doanh Vô Mãn, hiểu chưa?
- Đã hiểu.
Ngao Thiết gật nhẹ đầu.
- Người đang ở chỗ Từ Đường Nhiên, tìm đến hắn lôi người đi đi.
Miêu nghị nghiêng đầu nói một tiếng, chợt lại quát lên với mọi người:
- Quân pháp nghiêm minh, tuân theo hiệu lệnh của tha, kẻ nào chống lại giết không tha, lập tức chấp hành. Đi đi.
- Tuân lệnh.
Bốn người bị điểm tên cùng chắp tay nhận lệnh, sau đó tất cả nhanh chóng rời đi chuẩn bị công tác. Ngao Thiết đưa Từ Đường Nhiên vào một bên động, sau đó mới rời đi.
Đám người Mạc Du lại nhìn nhau một hồi. Nhìn Miêu Nghị điều binh khiển tướng vô cùng có kỷ cương, tựa hồ giống như có chuyện lớn vậy. Cũng không biết Miêu nghị làm như vậy là đúng hay sai, thế nhưng đại chiến đã nắm chắc trong tay. Đám người này rất khẩn trương. Đánh thắng thì không nói, nhưng một khi đánh thua, bọn họ thật sự lo lắng Vưu tộc sẽ bị Doanh gia và thiên đình tẩy sạch đấy.
- Ngưu đô thống, trận chiến này có nắm chắc không?
Mạc Du cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Miêu Nghị quét mắt nhìn nàng:
- Tình huống ở chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cứ trong mắt chờ đợi đi.
Khu vực bảo vệ Lục tinh, phía bên trong động, Vương Viễn Cầu nắm chặt tinh linh trong tay, trầm giọng nói:
- Đại tướng quân, thám tử phát hiện ra tung tích của Ngô Tiên Kỳ.
Ngao Phi đang chắp tay lo nghĩ, không ngừng đi tới đi lui đột nhiên dừng bước, vội vàng quay người hỏi:
- Người ở đâu?
Cho đến tình trạng bây giờ, hắn cũng không lo lắng Doanh Vô Mạc có xảy ra chuyện gì hay không nữa, chỉ sợ rằng Doanh Mạc Vô sẽ rơi vào tay Ngưu Hữu Đức thôi.
Vương Viễn Cầu chỉ tay vào la bàn:
- Ngô Tiên Kỳ đã dịch dung rồi. Ở phía đông bắc bị người ta phát hiện, tưởng rằng là do thám của kẻ địch. Bị quân ta chặn lại bên đường, không ai cản trở. Có lẽ biết rõ là đã bại lộ thế nên thả tốc độ chạy thục mạng. Sau một bị Chung Tam sai vài tên cao thủ dưới trướng liên thủ chặn đường. Trong lúc giao đấu, thân phận bị khai phá. Thế nhưng cũng không thể nào ngăn cản được hắn ta, để hắn trốn thoát rồi. Do thám phát hiện hắn ta vẫn luôn một đường chạy về phía đông bắc.
Ngao Phi chỉ tay theo lộ tuyến mà người kia chạy thục mạng, trầm giọng nói:
- Khoảng cách cách Tinh Vực không xa, để Chung Ba tập trung do thám bên kia ngăn cản hắn ta lại.
Sau khi sắp xếp xong, hắn cũng thở phào một hơi. Chỉ cần người không rơi vào tay Ngưu Hữu Đức là tốt rồi.
- Đại nhân, do thám phát hiện quân địch ở phía đông bắc có hành động bất ngờ, hình như đang đuổi theo giết người nào đó.
Ở phía bên Miêu nghị, tướng lĩnh chịu trách nhiệm liên lạc bước ra chỉ vào la bàn thông báo.
Miêu Nghị liếc mắt qua la bàn, trong đầu hiện lên cái tên “Ngô Tiên Kỳ”, khóe miệng cong lên một nụ cười vui vẻ, nói:
- Không cần chú ý, cứ bảo trì chú ý là được.
Ở bờ sông ven rừng, “Rầm ào ào” một tiếng bọt nước văng khắp nơi.
Doanh Chính Quang trực tiếp ném cái ghế vào dưới sông, sắc mặt xanh mét nói:
- Súc sinh! Có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng trở về.
Hắn luôn nắm giữ tình huống phía bên Ngao Phi, hiển nhiên đã biết rõ chuyện kia. Thiếu chút nữa là đã bị tức chết rồi. Hắn cũng cho rằng là Doanh Vô Mãn không phục Ngao Phi nên mới gây ra chuyện này. Chỉ hận bản thân không nên đáp ứng cho Doanh Vô Mãn chủ động xin đi giết giặc. Nếu không có tên này, một chuyện đang tốt lành cũng không bị náo loạn như thế này.
- Truyền tin cho Ngao Phi, làm tốt chuyện của chính mình, không cần quan tâm đến sống chết của tên súc sinh kia.
Doanh Chính Quang đột nhiên quay đầu lại.
- Vâng.
Tả Nhi tuân lệnh xong thì lại do dự một lát, lại thử nói:
- Vương gia, dù đại thiếu gia có thế nào thì cũng không thể không cho người nhận truyền tin từ tinh linh. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có thể nào không phải như chúng ta nghĩ vậy, có khi nào Ngô Tiên Kỳ không giữ Hầu gia không?
Trong nháy mắt Doanh Chính Quang lặng thinh, hắn nheo nheo mắt sau đó trầm giọng nói:
- Tạm thời mặc kệ tên súc sinh này đi. Nới với Ngao Phi, phải hiểu chuyện quan trọng nhất bây giờ là cái gì. Đừng để vì tên súc sinh này mà rối loạn trận tuyến.
- Vâng.
Tả Nhi tuân lệnh làm theo.
Ngao Phi nhận được tin lại ngửa mặt lên trời âm u than nhẹ một tiếng. Trong lòng cầu mong Doanh Vô Mãn tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì. Nếu không coi như có thắng thì quay về cũng không biết làm thế nào đối mặt với Vương Gia. Dù sao trên danh nghĩa hắn ta cũng là người thừa kế Vương vị.
- Đại tướng quân, có khẩn báo tình hình quân địch.
Người chịu trách nhiệm liên lạc là một gã thượng tướng tên Tử Giáp vừa hay chạy ra.
- Nói.
Ngao Phi nói ra một tiếng, cả Vương Viễn Cầu và Không Hãn đều cùng một chỗ bước vội đến cạnh la bàn.
Thượng tướng Tử Giáp chỉ tay một cái:
- Hướng tây nam đột nhiên xuất hiện hơn trăm người. Nhìn quân trang đúng là người của quân U Minh, đang hỏa tốc chạy về phía đội quân tuần tra của chúng ta.
Vương Viễn Cầu ngẩng đầu nhìn Ngao Phi:
- Hơn một trăm người sao có thể xông đến vị trí mười vạn đại quân tuần tra, đoán chừng còn có binh lính mai phục.
Ngao Phi trầm giọng nói:
- Lập tức tổ chức năm trăm do thám chặn đường thăm dò. Đồng thời ra lệnh cho Giang Thiên Lý làm tốt công tác nghênh tiếp địch. Ra lệnh cho viện quân Tây Bộ cũng chuẩn bị tốt tùy thời đều có thể trợ giúp tập kích bất ngờ.
Không Hãn lập tức lấy ra tinh linh nhanh chóng truyền đạt lệnh trên cho ba thống soái bên dưới.
Sau một lát, thượng tướng Tử Giáp lại vọt ra cấp báo:
- Đại tướng quân, năm trăm thám tử không thể ngăn cản một trăm người kia. Thực lực đối phương phi thường cường hãn, năm trăm thám tử không chịu nổi một kích, vừa chạm đã bại. Tử thương gần ba trăm người, hướng đi của đối phương không thay đổi.
Vương Viễn Cầu lại nói:
- Hẳn là quân địch đã tập trung cao thủ trong đội ngũ rồi.
“Phanh” Ngao Phi đập mạnh lên bàn, hưng phấn nói:
- Tốt! Rốt cuộc cũng lộ diện. Xem ra Ngưu Hữu Đức không nhịn được nữa mà muốn cắn khối thịt mỡ này rồi. Đúng là gan cá mập! Nói với Giang Thiên Lý, cần phải trụ vững. Nói với Xa Vũ Tây Bộ, không được lệnh của ta không thể tùy ý hành động. Đừng dọa cho người ta chạy mất. Đợi khi quân địch giao phong với quân Giang Thiên Lý rồi hãy chủ lực xuất kích. Không cần bao vây tiêu diệt, nhưng phải cuốn lấy. Đến lúc đó ra lệnh cho Chung Tam sai một trăm vạn do thám dưới trướng đang tản ra ở bốn phương tám hướng nhanh chóng đến tụ hợp ở địa điểm giao chiến. Gặp cả lọt lướt trực tiếp giết chết. Đồng thời ra lệnh cho quân mai phục trên đường hỏa tốc đi đến. Trăm vạn đại quân phong tỏa cửa vào cũng dùng tốc độ nhanh nhất tập trúng lại. Đội quân của ta cũng sẽ cấp tốc đi đến, hành động một lần tiêu diệt kẻ địch.
Không Hãn nói:
- Không điều động người ngựa phong tỏa cửa ra sao?
Ngao Phi khoát tay:
- Người ngựa ở cửa ra không thể điều động. Phòng ngừa Ngưu Hữu Đức giương đông kích tây thừa cơ chạy thục lấy mạng. Bất quá thằng khốn này muốn chạy trốn thì ta đoán chừng cũng đã sớm chạy rồi. Có thể ở lại thì chết dập đầu, gọi là chưa thấy quan tài còn chưa rơi lệ!