Từ một góc độ khác mà nói, có thể thấy được thế lực hiện tại của Miêu nghị không nhỏ. Rất nhiều chuyện không cần tự thân hắn phải ra tay, tùy thời đều có rất nhiều người có thể cung cấp nhân lực thuyên chuyển. Nói là rải tin đồi thì có thể náo cho cả thiên hạ biết, nói chuyển hàng hóa của hơn một ngàn gian hàng Doanh gia lập tức sẽ có người chấp hành.
Đối với Miêu Nghị trước kia mà nói, dù hắn có kế hoạch tốt hơn thì nhân lực trong tay cũng không đủ nhiều để chấp hành được. Càng không cần phải nói đến chuyện đánh chết Hắc Long Đàm và Doanh Gia.
Nhìn Chiết Xuân Thu đã bị giày vò đến hấp hối, lại có chút khẩn trương hơi tâm thần bất định nhìn Từ Đường Nhiên đang nhìn mình đầy trông mong. Miêu Nghị thật sự không biết nên nói gì bây giờ cho tốt, nghĩ thầm. Ngươi bây giờ có thể chuyển hàng hóa ở tiệm người ta đi hết chẳng phải sẽ dễ dàng làm cho phía bên Doanh gia nghi ngờ Doanh Vô Mãn đã rơi vào tay kẻ địch,
Thế nhưng dù có vậy, lại thêm ý tốt của Từ Đường Nhiên, huống hồ hắn mới làm một việc có tội, giờ đây hắn nên nói cái gì cho phải đây? Chỉ là hy vọng phía bên cửa hàng bên kia trong thời gian ngắn còn chưa kịp phản hứng, dù sao cũng không thể bưng hết toàn bộ cửa hàng của Doanh gia được.
- Ngươi...
Dương Triệu Thanh nhìn chằm chằm vào Từ Đường Nhiên xúc động đến mức muốn chửi thề. Bản thân hắn mạo hiểm như vậy bắt Doanh Vô Mãn đi, nói không hay sẽ bị hủy hoại trong tay hắn ta đấy.
Miêu Nghị đưa tay ngăn cản không cho nói tiếp, chỉ là cười khô nói với Từ Đường Nhiên:
- Thu được bao nhiêu tài vật?
Từ Đường Nhiên nhìn phản ứng của Dương Triệu Thanh, phát giác bản thân tựa hồ đã làm sai điều gì nhưng hắn thật sự không hiểu về tình huống giằng co bên này. Lập tức cũng trở nên khẩn trương, vội vàng cam đoan nói:
- Đại nhân, tuy rằng bây giờ còn chưa thống kê công tác, thế nhưng tài lực Doanh gia bày ở đó, hơn một nghìn cửa hàng tài vật tuyệt đối không ít, tuyệt đối là một con số kinh người.
Miêu Nghị thật sự câm nín với hắn. Có lúc nhiều tiền tài hơn nữa cũng không bằng một ít chuyện quan trọng. Ví dụ như một trận thắng bại trước mắt này. Khóe miệng hắn cong lên một cái, trong lòng thầm than thở một tiếng. Cố gắng nặn ra nụ cười nói:
- Tốt. Có thể bổ sung một chút vào tổn thất. Doanh Vô Mãn đâu?
Không muốn nói thêm chủ đề này, Miêu nghị liền đổi đề tài.
Từ Đường Nhiên vội vàng ném Doanh Vô Mãn ra. Doanh Vô Mãn lập tức trừng mắt gầm lên:
- Ngưu...
Miêu Nghị bóp cổ hắn, để hắn một từ tiếp theo cũng không phun ra được. Vạch mặt hắn lên nhìn một chút, cười lạnh nói:
- Doanh hầu, không thể tưởng tượng được sẽ thành tù nhân của Ngưu mỗ đi. Nhớ chú ý đến hắn, tạm thời đừng để người ngoài biết được.
Miêu Nghị thuận thể đẩy một cái quay người đi nhanh.
Đi đến sảnh động, đứng trước la bàn nhìn chằm chằm vào hỏi:
- Đội ngũ đi tuần hành đã đi đến đâu rồi?
Lãnh Trác Quần chỉ vào la bàn:
- Đến nơi này, cách vị trí định mai phục một đoạn nữa.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào la bàn một chút, trầm giọng nói:
- Không cần chờ nữa, chuẩn bị chủ động xuất kích.
Chủ động xuất kích? Mọi người cả kinh.
Lãnh Trác Quân lập tức nhắc nhở:
- Vị trí của bọn họ hiện tại cách năm khu vực định mai phục phía tây rất gần. Hiện tại xuất kích thì viện binh sẽ rất khó nhanh chóng đến giúp đỡ được. Có nên giữ nguyên kế hoạch để cho bọn họ kéo dài khoảng cách để chúng ta có thêm thời gian không!
Miêu Nghị trực tiếp quát lên.
- Kim, nghe lệnh.
- Có.
Ngao Thiết trả lời.
Miêu Nghị chỉ ngón tay vào la bàn điều động.
- Ngươi dẫn mười anh em đi đến điểm dự phục, tìm một vạn đội ngũ U Minh của Thư Tín, chia cho họ một ngàn phá pháp cung. Lại điều năm mươi vạn đội ngũ Vưu tộc, thuộc sự chỉ huy của Thư Thống nhất. Để họ tương trợ cho người, chính diện đón đánh mười vạn đội ngũ đang tuần tra kia. Nhớ kỹ, cho chín vạn người điều động từ Vưu tộc cải trang thành đội quân U Minh.
Ngao Thiết sững sờ nói:
- Đại nhân vẻn vẹn có một vạn đội ngũ U Minh, lại thêm năm mươi vạn nhân mã Vưu tộc, e rằng đây không phải là đối thủ của đội ngũ mười vạn. Cái đám đội ngũ mười vạn binh lính này của Doanh Vô Mãn sợ rằng không thể coi thường được. Ta đoán chừng bọn hắn trang bị không ít phá pháp cung đâu.
Miêu Nghị nói:
- Chuyện này ta biết rõ. Làm xong quay về đây ta còn phân phó khác, đến lúc đó tự khắc ngươi sẽ hiểu.
- Vâng.
Ngao Thiết miễn cường đồng ý.
Miêu Nghị lại quát:
- Mục, Cơ nghe lệnh.
- Có.
Mạnh Như và Trường Hồng đồng thời đáp. Miêu Nghị chỉ ngón tay vào la bàn tiếp tục chỉ huy:
- Hai người các ngươi mang theo hai mươi huynh đệ, tiến đến gặp mặt Thanh Nguyệt, nhận chín vạn đại quân U Minh, hai trăm vại đại quân Vưu tộc. Đi đến nơi này lặng lẽ mai phục đội quân chi viện từ phía tây nhất định đi qua. Để cho địch đi qua, không cần chặn đấy. Chờ đợi lúc đội quân Long Tín và viện quan phát sinh xung đột trực diện rồi thì lập tức dồn hết lực lượng từ phía sau hỏa tốc giết tới. Kết hợp với đội quân của Long Tín, trước sau giáp kích. Nhất định phải để cho viện quân kia đại loạn. Xem như không thể tiêu diệt toàn bộ viện quân cũng nhất định phải tiêu diệt được đại bộ phận. Nếu đội quân thuộc sở hữu của Long Tín không phát sinh xung đột với viện quân thì ngươi phải tiếp tục án binh bất động, ẩn núp chờ đợi lệnh điều động của ta.
- Vâng.
Mạnh Như và Trường Hồng nhện lệnh.
- Vân, nghe lệnh.
Miêu Nghị lại hét lên một tiếng.
Đan Tình trả lời:
- Có.
Miêu Nghị chỉ lên một lối ra trong Hắc Long Đàm:
- Dùng năm mươi vạn quân Vưu tộc mai phục nơi đây. Ngươi dẫn theo mười huynh đệ tiến về phía trước ra khỏi cửa vào Hắc Long Đàm, cùng trưởng lão lĩnh quận Vưu tộc hội hợp. Bằng thời gian nhanh nhất chỉnh đốn sắp xếp đội ngũ. Làm tốt công tác chuẩn bị người ngựa. Xuất phát như sét đánh trúng trời hạn, nhanh chóng rút lui để cho kẻ địch không đuổi theo kịp. Làm tốt đợi hiệu lệnh của ta. Không nhận được lệnh thì không được tùy ý hành động. Kẻ nào trái lệnh, trảm!
- Vâng.
Đan Tình lĩnh lệnh.
Một đám người bao gồm luyện ngục đến một nhóm người có kinh nghiệm nơi sa trường nhìn sự an bài của Miêu nghị có chút mơ hồ không hiểu được ý của hắn.
Mà Miêu Nghị lại tức thì quay sang người Ngao Thiết, dùng truyền âm dặn dò:
- Ngao Thiết, lần này Dương Triệu Thanh đi đàm phán thu hoạch tương đối khá, Doanh Vô Mãn đã rơi vào tay ta.
Ngao Thiết nghe xong hai mắt sáng trưng, quay đầu nhìn về phía la bàn, để lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh, tựa hồ đã hiểu rõ vì sao Miêu nghị lại bố trí như vậy.