Phi Thiên

Chương 2994: Một vạn năm (1)

Thời gian một vạn năm đủ để thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, nhưng đối với rất nhiều người mà nói đây vốn chỉ là một người bước thoải mái qua một vạn năm mà thôi.

Bao nhiêu hào môn quyền quý, có tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi trong nháy mắt tan thành mây khói.

Lại có bao nhiêu quý nhân lúc bình thường thành sắc chó ngựa ở tong trận gió trăng vung tiền như nước trong nháy mắt lại nghèo túng buồn chán.

Bao nhiêu đại tiểu thư bình thường trừng mắt nhìn người khác lạnh nhạt thờ ơ, lại trở thành đồ chơi của những người mà bình thường mình coi thường.

Còn có quý phu nhân bình thường xì mũi coi thường chốn thanh lâu, chớp mắt một cái đã bị phạt vào thanh lâu tiếp khách, khách tới quả thực là khoái đạp cánh cửa, đều muốn thấy các quý phu nhân bình thường mắt cao hơn đầu lúc phải hầu hạ người khác thì có phong tư thế nào, có còn cao cao tại thượng như vậy không, giá tiền cao hơn bình thường cũng không sao cả, tóm lại chính là đem theo tâm thái muốn báo thù đến thưởng thức tư vị, mà những quý phu nhân này từ lúc bắt đầu cả ngày khóc sướt mướt lấy nước mắt rửa mặt, đến cuối cùng cũng chết lặng rồi, vì muốn sống tiếp cũng phải học được cách tươi cười đón khách, đợi đến khi bọn họ bắt đầu tươi cười đón khách, cánh cửa cũng dần dần vắng vẻ, mọi người đã không còn hứng thú gì với bọn họ nữa rồi.

Vì thế bọn họ lại bắt đầu rơi vào trạng thái bất an và sợ hãi, bọn họ là người đang chịu tội, không có tự do, không ai sẽ nuôi không bọn họ, một khi không còn giá trị nữa, kết cục chờ đợi bọn họ là phải làm lao dịch, hoặc bị luyện chế thành thủ đan... cho nên bọn họ nghỉ hết biện pháp để khoe khoang sự lả lơi của mình, để sống tạm bợ qua ngày, ngưng càng như vậy thì khách càng không có hứng thú với bọn họ.

Đương nhiên, cũng có người không chịu nổi sự xỉ nhục này, sớm đã ôm hận tự tử, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít, đối với đại đa số người mà nói, chết tử tế không bằng sống vô lại, thật sự có thể như phu nhân của Chu Thiệu Nguyên Soái năm đó, trước khi chịu xỉ nhục liền có thể vung đao tự tử, gần như là không có.


Mà những người này ngược lại trước tình hình liên lụy không lớn, người liên lụy lớn sớm đã thành vong hồn dưới đao rồi.

Trước tình hình thoải mái không câu nệ, sau khi ngọc vỡ ngói tan thì cũng chị là chuyện tâm thường, thừa cơ dựng lên long hổ tinh thần để khuấy đảo phong vân.

Tất cả những thứ này cũng không có liên quan gì đến U Minh Đô thống phủ, ở trong trận phong vân này U Minh Đô thống phủ triệt để ở bên rìa, mà Miêu Nghị so với trước đây cũng vẫn giữ vững sự khiêm tốn, không chủ động đi gây chuyện thị phi, dùng lời của Dương Khánh để nói, chính là thừa dịp thế cục không đếm xỉa đến chuyện bên ngoài, tích góp thực lực, giấu tài giấu nghệ, chờ đợi tương lai.

- Cái này cũng phù hợp với ý của Miêu Nghị, bây giờ hắn cũng không có tư cách đi cao hơn, thực lực chênh lệch quá xa.

Có điều trong nội bộ U Minh Đô thống phủ cũng không phải là đã hình thành bất biến, bên dưới mười vạn đại quân đó ít nhiều gì cũng đều được thăng cấp rồi, bên dưới có chuyện hay không liền báo công lên, chỉ cần không quá đáng, Miêu Nghị liền lập tức cho thăng cấp, những phẩm cấp nho nhỏ địa vị Đô thống đại nhân hắn cũng có thể làm chủ được, cộng thêm có Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ đứng sau lưng ủng hộ, đây căn bản không tính là việc gì, huống chi Tứ Quân bên đó bây giờ không có ai rảnh rồi mà kéo chân hắn, đơn thuần chính là U Minh đại quân tự vui vẻ tự khoái lạc.

Một vạn năm đã qua đi, bên dưới đã không nhìn thấy cấp bậc ngân giáp đó nữa.


- Đại nhân, Từ phó đô thống quay về rồi, xin cầu kiến a!

Miêu Nghị đang ở trong đại sảnh gặp khách, Dương Thiệu Thanh từ bên ngoài vào bẩm báo một tiếng.

Khách đến là một lão nhân râu tóc bạc trắng, tên là Tôn Dung, là quản gia của tam nữ tế (Con rể thứ ba) của Khấu Thiên Vương - Thăng Mộ Tuyết.

Người này năm xưa là đạo tặc, sau này bị phụ thân của Thăng Mộ Tuyết thu nhận, trở thành quản gia của Thăng gia, phụ thân của Thăng Mộ Tuyết năm đó là thủ hạ tầm phúc của Khấu Lăng Hư, lúc đi theo Khấu Lăng Hư chinh chiến thiên hạ bị chết trận, lúc Thăng phụ (cha của Thăng Mộ Tuyết) chết, Thăng mẫu (mẹ của Thăng Mộ Tuyết) cũng lâm nạn mà chết, Thăng Mộ Tuyết vẫn còn nhỏ tuổi, căn bản chính là Quản gia Tôn Dung một tay nuôi lớn, sau khi Thăng Mộ Tuyết lấy Khấu Ngọc cũng giống như trước kia, không yêu mến quyền thế.

Mà Miêu Nghị thống soái U Minh đại quân sau khi đứng vững ở Ất Nguyệt Tinh có tài nguyên ổn định hỗ trợ, Khấu gia bên đó Vân Tri Thu lại định kỳ đi thăm nghĩa phụ, hỏi thăm thì không tránh được sẽ tặng quà. Khấu gia trên dưới đều sẽ đút lót đúng chỗ, có lẽ lễ không nặng, nhưng phần tâm ý này cũng là mỗi một lần đưa đến, sau đó Thăng Mộ Tuyết bên đó cũng định kỳ phái quản gia Tôn Dung đến hồi lễ, cả Khấu gia trên dưới, cũng liền giống như Thăng Mộ Tuyết, người còn lại căn bản chỉ vào không ra, không phải là keo kiệt, mà là giữ vững khoảng cách thích hợp với bên này.

Đương nhiên, đút lót không chỉ có Khấu gia, nhưng phàm là có giao tình, Vân Tri Thu đều sẽ đi đút lót. Thiên Tẫn Cung bên đó Vân Tri Thu càng thường xuyên qua lại, quan hệ với Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ tương đối khá, ngay cả Hạ Hầu gia bên đó, Vân Tri Thu cũng không biết đã đăng môn (đến nhà) bao nhiêu lần rồi, lý do đến nhà là phu quân mình Miêu Nghị và Hạ Hầu Long Thành là hảo huynh đệ, năm đó lúc đại hôn lại chịu hậu lễ của Hạ Hầu gia, vân vân, sau đó thậm chí ngay cả Thiên Ông Hạ Hầu Thác cũng nhiều lần đích thân tiếp kiến, khiến Hạ Hầu gia trên dưới rất kinh ngạc.

Hành động của Hạ Hầu Thác khiến cho không ít người lườm nguýt, Vân Tri Thu cũng không nói làm gì, trú đóng ở Tổng trấn phủ của Quỷ Thị nếu như có phát sinh mâu thuẫn gì với Tín Nghĩa Các, Vân Tri Thu ra mặt, Tào Mãn ít nhiều cũng nể mặt vài phần.

Mà Vân Tri Thu lại nhờ vào quan hệ tương giao với Quảng Mị Nhi, để vào cửa Quảng Thiên Vương phủ, tiến một bước làm quen với Vương phi Mị Nương, dần dần cũng được Vương phi yêu thích, cũng mượn cơ hội này mà đã được gặp mặt của Quảng Thiên Vương Quảng Lệnh Công mấy lần.