Bên này vừa mới tránh né được người ngoài vào biệt viện, Vân Tri Thu đi theo bên cạnh Miêu Nghị kỳ quái nói một câu:
- Ngưu nhị, chàng được lắm! Bây giờ vợ có từng bộ từng bộ rồi, bản lĩnh tăng lên rồi đó!
- Phu nhân nói đùa rồi. Đúng rồi, ta nhớ rồi mà, trước khi đến đây ra đã tắm rửa sạch sẽ rồi, không cần tắm nữa đâu, hay là trước tiên cứ đẩy Quảng Mị Nhi kia đi đã.
Miêu nghị hay tay chắp sau lưng, quay người đi trở về, muốn cho qua lần lừa gạt này.
Vân Tri Thu cầm một thanh bảo kiếm trong tay, chắn trước ngực Miêu Nghị, Vân Tri Thu trừng mắt nhìn, nói:
- Chút chuyện nhỏ trong nhà này không cần đại nam nhân chàng bận tâm, thiếp tự sẽ có xử lý, tắm rồi lại tắm thêm một lần nữa là được, còn sợ sạch sẽ quá ư? Thiếp cùng chàng đi tắm.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào bảo kiếm trước ngực, cười ha ha, nói:
- Tắm rồi lại tắm nữa thì không cần thiết lắm đâu?
Vân Tri Thu cười lạnh, nói:
- Thế nào? Có phải là thân thể lão nương không còn đủ sức hấp dẫn chàng không, hay là bên ngoài có tình nhân rồi, có phải cảm thấy Quảng Mị Nhi càng câu dẫn tim gan của chàng không?
- Càng kéo càng xa mà!
Miêu Nghị giả bộ không hài lòng, trầm mặt xuống.
Vân Tri Thu trực tiếp đưa tay ra kéo lấy tay áo hắn, Miêu Nghị bị túm lảo đảo, bị đẩy lùi về phía sau lưng, thanh kiếm vẫn đang gác trên cổ hắn đẩy hắn lùi vào trong phòng tắm.
Trong hoa viên, mấy nữ nhân quan trọng trong ngoài Đô thống phủ đều đến rồi. Lâm Bình Bình và Tuyết Linh Lung cũng đến bên này ngắm hoa cùng với Quảng Mị Nhi.
Mấy nữ nhân vừa nói vừa cười, bên nội viện đột nhiên kêu “ầm ầm” lên một tiếng, có khói bụi bốc lên, hình như là trạch viện (nhà cửa) bị sụp đổ.
Mấy nữ nhân đều cả kinh, Quảng Mị Nhi ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy?
Cùng nhìn về phía Phi Hồng, mà Phi Hồng cũng vẻ mặt ngỡ ngàng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mấy nữ nhân đang muốn đi xem kết quả. Tuyết Nhi đột nhiên xuất hiện, ngăn bọn họ lại, cười lúng túng xua tay nói:
- Không sao, không sao, đại nhân chuẩn bị chút đồ chơi mới mẻ đang chỉnh sửa lại, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, các vị không cần lo lắng.
Thiên Nhi bên đó cũng ngăn cản hộ vệ không được kinh động, khuyên các hộ vệ quay về.
Trong hậu viện, tẩm cư của vợ cả, sau khi Miêu Nghị “tắm rửa” mặt mũi bầm dập, y phục trên người rách nát tả tơi, khuôn mặt đen sì đứng ở đó, mặc cho Vân Tri Thu cởi áo cởi thắt lưng cho hắn.
Vân Tri Thu cũng không tốt gì, tóc mây toán loạn, trâm cài tóc bung ra, vệt máu dầm dề trên cổ, có điều nàng lại cười tủm tỉm, không thèm để ý đến chút thương tích này.
Không có gì ngoài ý muốn, lúc trước Miêu Nghị lừa nàng một mình chạy đi mạo hiểm, lần này vừa trở về Vân Tri Thu quả nhiên là nổi đóa lên.
Vân Tri Thu mà động thủ chưa chắc đã là đối thủ của Miêu Nghị, kết quả chọc tới Vân Tri Thu, nữ nhân này lại trực tiếp kề kiếm lên cổ hắn, vậy thì thật là dứt khoát kiên quyết một kiếm thấy máu, dọa cho Miêu Nghị hết hồn vội vã giành kiếm lại, thành thực nhận đánh nhận phạt bảo đảm sẽ không có lần sau, sau đó hai người liền trở thành bộ dạng này.
Tóm lại chi có một câu, Miêu Nghị làm sai thì chắc chắn phải thẳng thắn nhận lỗi, bằng không Vân Tri Thu sẽ không để yên cho hắn.
Vân Tri Thu giúp Miêu Nghị bỏ hết y phục rách nát trên người, giũ ra một bộ quần áo mới hầu hạ Miêu Nghị mặc vào cười nói:
- Được rồi, sắc mặt đó bày ra cho ai nhìn, chàng lại đánh không thắng thiếp!
- Ta đánh không thắng nàng ư?
Miêu Nghị quay đầu trừng mắt nhìn, nói tiếp:
- Nàng còn có thể vô sỉ hơn một chút nữa không?
Vân Tri Thu lập tức nhếch mi châm chọc nói:
- Ồ! Có thể đánh vợ rất có thể diện có phải không? Được, chàng đi ra nói với mọi người đi, nói chàng hung hăng đánh cho thiếp một trận, thiếp quyết không hai lời, chắc chắn cúi đầu thừa nhận chàng lợi hại, tuyệt đối cho chàng đủ thể diện!
“...” Miêu Nghị nghiêng đầu sang chỗ khác, mắng một câu:
- Phụ nữ đanh đá! Không thể nói lý!
Vân Tri Thu không tiếp tục nữa, nói:
- Nói chuyện chính đi, chàng nói Bát Giới và Ngọc La Sát sinh con rồi, là xảy ra chuyện gì?
Lúc trước Miêu Nghị liên hệ với Vân Tri Thu đã nhắc đến chuyện này, chỉ có điều chuyện này nói ra rất dài dòng, trong tinh linh nhất thời cũng không nói rõ được.
Vừa nhắc đến chuyện này, Miêu Nghị cũng không tức giận, thở phào một hơi, đem chân tướng ngọn ngành của việc này nói đại khái một lượt.
Sau khi nghe xong, Vân Tri Thu vừa nghiêng cổ để Miêu Nghị lấy tinh hoa tiên thảo xử lý vết thương trên cổ vừa thổn thức không thôi, nói:
- Bát Giới này cũng thật là, lại có thể làm ra chuyện như thế. Có điều đạo khảm này đã qua rồi, thực ra cũng không hẳn là chuyện xấu, ngộ nhỡ ở Cực Lạc Giới bên đó có chuyện gì, nói không chừng Ngọc La Sát có thể giúp đỡ.
Miêu Nghị không tỏ ý kiến gì, trước đây hắn cũng có tâm tư này, chỉ là hắn sẽ không nói việc này với Vân Tri Thu.
Hai người chỉnh đốn xong xuôi, Vân Tri Thu vẫn chưa khỏi hẳn vết thương trên cổ nên phải mặc một bộ y phục cổ cao để che đi, Miêu Nghị cũng thi pháp làm tiêu chỗ máu ứ đọng trên mặt, phu phụ hai người lại đi ra gặp khách chiêu đãi Quảng Mị Nhi, chuyện trò vui vẻ, nói nói cười cười, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ có Thiên Nhi, Tuyết Nhi thỉnh thoảng nhìn nhau một cái, biết rõ trong lòng.
Sau khi rời đi, Quảng Mị Nhi vẫn quanh quẩn ở ngoài U Minh Đô thống phủ một lúc, Miêu Nghị bên này lại bắt đầu đi vào trạng thái chuyên tâm tu luyện.
Mà Thiên Đình bên đó dường như không rãnh rỗi bận tâm đến U Minh Đô thống phủ bên này, thực sự là chỉnh đốn Đông Nam Tây Bắc của Tứ Quân từ lúc bắt đầu vẫn chưa ổn định lại, cũng thực sự là liên lụy đến lợi ích của quá nhiều người, cộng thêm Thiên Cung bên đó thỉnh thoảng lại nhúng tay vào, nên càng khó ổn định hơn. Dưới sự ủng hộ của Thanh Chủ, trong nội bộ Tứ Quân (ý chỉ Đông Quân, Tây Quân, Nam Quân, Bắc Quân) đã có người muốn thoát ly khỏi Tứ Quân để thành lập môn hộ khác, vị Thiên Vương thứ năm nghiễm nhiên được hình thành, tạo thành cường lực phản công lại Tứ Đại Thiên Vương.
Phản công như vậy đương nhiên không phải chỉ dựa vào việc nói miệng là có thể qua được, không biết có bao nhiêu đầu người liên quan trong đó, Nguyên soái của Cận Vệ quân bổ nhiệm bị huyết tẩy, còn có hai vị Nguyên soái muốn thừa cơ thượng vị cũng bị vỡ mộng, chịu họa diệt môn.
Bỗng chốc đã thay đổi mấy vị nguyên soái, Thiên Mão Tinh Quân Bàng Quán thừa cơ thượng vị, thăng lên thành Mão Lộ Nguyên Soái!
Lần chơi đùa này, sau khi thế cục có chút bình ổn trở lại, đã là chuyện của một vạn năm sau rồi...