Phi Thiên

Chương 284-1: Đáp ứng (Thượng)

Tần Vi Vi ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Hôm nay ngươi lại muốn thu nhiều người như vậy từ Lam Ngọc môn, sau khi ta trở về lại không biết phải phí bao nhiêu công sức đi cầu phủ chủ. Miêu Nghị, ngươi không cảm thấy yêu cầu của ngươi quá nhiều sao?

Miêu Nghị bị nàng nói có hơi xấu hổ, giọng yếu ớt:

- Vi Vi, chúng ta không phải là bằng hữu sao, giữa bằng hữu nên trợ giúp lẫn nhau.

Hắn nói ra những lời này cũng cảm thấy chột dạ, cảm thấy mình có vẻ hơi hèn hạ.

Tần Vi Vi im lặng một trận, sau đó quả quyết nói:

- Được, ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi nên cảm tạ ta thế nào?

Miêu Nghị vừa định nói một câu qua loa, ai ngờ Tần Vi Vi lại bồi thêm một câu:

- Ta không muốn nghe lời nói đầu môi chót lưỡi.

Miêu Nghị không biết nói gì, chỉ có thể thử hỏi:

-Vậy nàng muốn ta cảm tạ thế nào?

Tần Vi Vi xoay người đi tới phía sau trường án ngồi xuống, hai tay đặt trên trường án, nhìn chằm chằm hắn hỏi:

- Không phải lần trước ngươi đã nói lấy thân báo đáp sao?

Miêu Nghị cười ha hả:

- Đó không phải là lời nói đùa sao…

Tần Vi Vi lắc đầu nói:

- Nhưng ta tưởng thật.

Ặc... Miêu Nghị trợn mắt há mồm một hồi, cười khan nói:

- Nàng đừng đùa giỡn với ta nữa, ta tự biết mình, nàng sao có thể coi trọng ta...

- Không phải là đùa giỡn.


Vẻ mặt Tần Vi Vi thành thật nói:

- Không phải là ngươi nói giữa bằng hữu với nhau nên trợ giúp nhau sao, hiện tại ta đang có chuyện muốn ngươi giúp ta.

Ta đã nói rồi, nàng sao có thể coi trọng ta, bất quá là chuyện gì liên quan tới lấy thân báo đáp đây.. Miêu Nghị nghi hoặc hỏi:

-Chuyện gì?

Vẻ mặt Tần Vi Vi trang nghiêm nói:

- Ngươi cũng biết lời đồn giữa ta và Công Tôn Vũ bay đầy trời, lần này trở về Nam Tuyên phủ, ta bị phủ chủ khiển trách cho một trận bởi vì chuyện này. Ta cũng không muốn lời đồn nhàm chán loại này lại tái diễn nữa, biện pháp tốt nhất chính là kết thúc trạng thái độc thân của ta, đến lúc đó lời đồn không công tự phá. Cho nên ta muốn ngươi đi tới phủ chủ cầu hôn, cứ nói muốn kết hôn với ta.

Miêu Nghị nghe xong lảo đảo suýt chút nữa ngã lăn ra, thật sự giật mình, mồ hôi chảy ướt lưng nói:

- Nàng đừng làm ta sợ.

Tần Vi Vi bình tĩnh nói:

- Ngươi yên tâm, không phải là thật sự bắt ngươi lấy thân báo đáp, chỉ là để ngươi nhận một hư danh mà thôi.

Con bà nó, ta phải gánh hư danh lớn như vậy sao, đầu óc nữ nhân này có vấn đề rồi… Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:

- Không phải chỉ là lời đồn sao, làm như vậy sẽ hủy mất thanh danh của nàng. Hay là như vầy, ta giết chết Công Tôn Vũ giúp nàng, sau đó nếu có chuyện nàng hãy gánh giúp ta chút trách nhiệm, có được chăng?

Công Tôn Vũ cũng thật là xui xẻo, bất kể là bảo vệ hay là hại y, cả hai người đều mang y ra nói.

Tần Vi Vi có vẻ hơi tức tối, tên này thà rằng đi giết chết Công Tôn Vũ chứ không chịu đi cầu hôn, khiến cho nàng không sao chịu nổi.

- Không đơn thuần là chuyện của Công Tôn Vũ, từ trước tới nay nghĩa phụ vẫn ép ta phải mau mau tính chuyện hôn sự, nhưng loại chuyện cần có hai bên tình nguyện như vậy không phải ép là được…

Tần Vi Vi lắc đầu buông tiếng thở dài.

- Đúng vậy!

Miêu Nghị liền vội vàng gật đầu nói:

- Loại chuyện như vậy ép cũng không có ích gì, nàng cứ thẳng thắn từ chối là được.

- Nhưng ta đã đáp ứng.


Ặc... Miêu Nghị hồ nghi hỏi:

- Nếu nàng không bằng lòng, tại sao đáp ứng?

- Bởi vì chuyện của ngươi, nếu ta không đáp ứng, lần này đi Nam Tuyên phủ không thể nào giải quyết giúp ngươi nhiều vấn đề như vậy.

Tần Vi Vi lạnh lùng nói, ra vẻ không hề có chút tình cảm riêng tư nào:

- Vì bằng hữu là ngươi, ta đã cố gắng hết mình, chẳng lẽ ngươi không thể giúp ta một lần sao?

- Chuyện này…

Miêu Nghị có hơi nghi ngờ không biết có phải nữ nhân này muốn mang mình ra đùa giỡn hay không, thế nhưng suy nghĩ lại, Tần Vi Vi không phải là loại người có thể lấy danh dự của mình ra đùa giỡn, chỉ có thể cười khổ nói:

- Không phải là ta không muốn giúp nàng, thật sự là loại chuyện như vậy nàng bảo ta giúp thế nào đây…

- Rất đơn giản, ngươi đi tìm nghĩa phụ ta cầu hôn là được rồi.

Vừa nghĩ tới tình hình mình đi tìm Dương Khánh cầu hôn, trong nháy mắt Miêu Nghị có cảm giác toát mồ hôi lạnh toàn thân, tay lau lau trán vẻ mặt cay đắng nói:

- Tần... Vi... Vi, ta chỉ là một tên động chủ nho nhỏ chạy đi tìm phủ chủ cầu hôn có thích hợp chăng, đến lúc đó phủ chủ sẽ không vì nóng giận mà giết ta chứ?

- Không có việc gì, ta cùng đi với ngươi, ta sẽ nói hai ta đã yêu thương nhau từ sớm, ngươi chỉ cần cầu hôn, tự nhiên ta sẽ có biện pháp làm cho nghĩa phụ ta đáp ứng.

Yêu thương nhau từ sớm… Miêu Nghị trợn to hai mắt, á khẩu nghẹn lời, vô cùng do dự nói:

- Làm như vậy không thích hợp mấy…

- Không thích hợp!? Ta vì chuyện của ngươi mới đáp ứng hôn sự nghĩa phụ, chuyện bởi vì ngươi mà ra, mà ngươi lại không bằng lòng giúp ta? Chẳng lẽ bởi vì chuyện của ngươi mà bắt ta phải tùy tiện gả cho bất cứ nam nhân nào sao?

- Không phải là ta không muốn giúp nàng, chẳng qua là loại chuyện như vậy... Ta là một nam nhân không có vấn đề gì, chỉ sợ làm ảnh hưởng thanh danh của nàng mà thôi. Nàng nghĩ lại mà xem, nếu nàng và ta đã có danh phận, sau này làm sao nàng có thể lập gia đình?

- Chuyện này nếu như thật sự gặp nam nhân vừa ý, ta sẽ nói rõ nguyên do chuyện này với hắn…

- Nói rõ ràng… Nói rõ ràng thế nào? Tần Vi Vi, ta thật sự muốn tốt cho nàng. Ta đứng ở góc độ nam nhân mà nói, loại chuyện như vậy cho dù là giải thích thế nào đi nữa, đối phương vẫn sẽ cảm thấy không hài lòng…

- Chẳng lẽ ngươi cho ta là đường đường nữ nhi phủ chủ Nam Tuyên phủ, không có ai bằng lòng cưới ta?

Không có, không có. Nàng có quyền thế lại có địa vị, dung mạo xinh đẹp, người muốn kết hôn với nàng nhiều không đếm xuể…

Miêu Nghị gãi gãi đầu, cũng không biết nên nói sao cho phải. Chuyện như vậy cũng có thể gặp phải, hắn mơ hồ có hơi nghi ngờ không biết có phải nữ nhân này đang muốn chơi khăm mình hay không. Nhưng dường như một nữ nhân cũng không cần thiết mang danh dự của mình ra chơi khăm người khác, cuối cùng yếu ớt nói:

- Thật ra thì nàng có thể tìm người khác thử một chút, ta cảm thấy... Thật ra thì Công Tôn Vũ cũng là một lựa chọn tốt, chắc chắn y sẽ hết sức vui vẻ giúp chuyện này...

Tần Vi Vi thình lình vỗ bàn thật mạnh, mặt như phủ một làn sương lạnh, khiến cho Miêu Nghị giật nảy mình.

- Cút!

Tần Vi Vi phất tay chỉ về phía cửa, gằn giọng nói:

- Ta không giúp được chuyện của ngươi, chuyện giữa ngươi và Công Tôn Vũ cũng chưa kết thúc đâu. Mặc cho phủ chủ xử trí thế nào, ta cũng bất kể!

Cơ mặt Miêu Nghị giật giật, coi như đã lãnh giáo được cái gì gọi là quan lớn một cấp đè chết người. Bất quá nói đi thì nói lại, hắn cũng cảm giác mình nói ra những lời như vậy cũng quá vô sỉ.