Phi Thiên

Chương 283: Bị dọa giật mình

Mặc dù mọi người đều biết động chủ chân chính của Đông Lai động là Miêu Nghị, nhưng hắn cũng muốn tranh thủ một chút cho Diêm Tu, cho nên quay đầu áy náy nói với Hồng Miên, Lục Liễu:

- Đại cô cô, tiểu cô cô, ta có vài lời muốn nói riêng với sơn chủ…

Hắn không có quyền bảo hai nàng tránh lui, các nàng nhìn về phía Tần Vi Vi, sau khi thấy chủ nhân gật đầu mới bước xuống lầu các mà khóe miệng khẽ mỉm cười.

Lúc này Miêu Nghị mới đứng dậy tiến tới trước mặt Tần Vi Vi, ‘tình ý miên man’ nói:

- Vi Vi, chúng ta có phải là bằng hữu không?

Lời này của hắn khiến cho Tần Vi Vi cảm thấy nổi da gà toàn thân, bất quá tiếng gọi Vi Vi của hắn vẫn khiến cho trong lòng nàng cảm thấy thoải mái, bèn gật đầu một cái nói:

- Đương nhiên là bằng hữu.

- Nếu là bằng hữu, vậy xin nàng âm thầm giúp cho ta một chuyện có được chăng?

Miêu Nghị lại vui vẻ hỏi.

Tần Vi Vi có hơi tức tối trong lòng, tên điên này lúc có chuyện muốn nhờ thì coi nàng là bạn, lúc không có chuyện gì lại muốn tránh né nàng thật xa, nhưng cũng cắn răng hỏi:

- Có chuyện gì?

- Vẫn là chuyện của Diêm Tu.

Miêu Nghị nghiêm trang nói:

- Ta cảm thấy Diêm Tu làm động chủ Trường Thanh động thích hợp hơn Công Tôn Vũ, nàng có thể cân nhắc chuyện này chăng?

Không nhắc tới chuyện Trường Thanh động, suýt chút nữa Tần Vi Vi vì chuyện Đông Lai động bị tập kích mà quên bẵng đi mất, lúc này nhớ ra, sắc mặt nàng sa sầm hỏi:

- Miêu Nghị, ta phái Hồng Miên đi điều giải, ngươi lại đại khai sát giới Trường Thanh động, có còn coi ta ra gì hay không?

- Vi Vi, nàng đã nghĩ oan cho ta, ta cũng là bị ép bất đắc dĩ, Công Tôn Vũ không nên bắt ta đánh cuộc với y. Y thấy ta dẫn theo ít người, muốn lấy tám đánh một, cho rằng người của ta dễ ức hiếp. Cũng vì thủ hạ y hạ sát thủ với người của ta, cho nên thủ hạ ta cũng là bị ép bất đắc dĩ mới ăn miếng trả miếng.


Tần Vi Vi xoay người lại mặt đối mặt với hắn, cười lạnh:

- Miêu Nghị, chẳng lẽ ngươi cho ta là người ngu, ta đã được Hồng Miên bẩm báo ở Nam Tuyên phủ, rõ ràng là ngươi bày bẫy rập cố ý chơi khăm Công Tôn Vũ.

- Vi Vi, Hồng Miên cũng chỉ biết bề ngoài mà không biết được chân tướng nội tình, nàng ấy không biết Công Tôn Vũ có tình cảm sâu đậm với nàng…

- Nói hươu nói vượn gì vậy, cái gì mà tình cảm sâu đậm?! Tần Vi Vi cắn răng ngắt lời hắn:

- Miêu Nghị, ta lặp lại một lần nữa, ta và y không có tư tình gì cả.

- Ta hiểu, ta cũng hiểu.

Miêu Nghị gật đầu liên tục, nói:

- Nhưng đoán chừng là tên Công Tôn Vũ kia hiểu lầm ta và nàng có quan hệ gì, vừa thấy ta liền tỏ ra hết sức ghen tuông. Ngay trước mặt Hồng Miên y ngoan ngoãn vô cùng, lúc không có Hồng Miên bèn chủ động khiêu khích ta, còn cảnh cáo ta phải tránh xa nàng một chút, nàng có thấy oan uổng cho ta hay không? Nếu không phải trước đó nàng từng giải thích với ta, ta đã hiểu lầm là giữa các ngươi có quan hệ nam nữ, ta cũng là bị ép bất đắc dĩ mới đáp ứng đánh cuộc với y mà thôi.

Nghe vậy, bộ ngực đầy đặn của Tần Vi Vi phồng lên xẹp xuống liên hồi, hô hấp có vẻ dồn dập, sắc mặt có hơi khó coi, Nàng tin những lời Miêu Nghị vừa nói, Công Tôn Vũ thật sự có khả năng làm ra những chuyện như vậy, bằng không y đã không chủ động trêu chọc Diêm Tu lúc nộp thu hoạch hàng năm ở Trấn Hải sơn.

Miêu Nghị bất kể giữa nàng và Công Tôn Vũ có tư tình hay không, chỉ là muốn cho Tần Vi Vi hiểu, không phải là nàng luôn miệng nói không có tư tình nam nữ với Công Tôn Vũ sao, nếu nàng giúp Công Tôn Vũ vậy đã chứng minh giữa các ngươi có tư tình... Nói cho cùng, Miêu Nghị hắn chỉ là muốn tự vệ mà thôi.

- Vi Vi, ta thật sự cho là Diêm Tu thích hợp làm động chủ Trường Thanh động hơn Công Tôn Vũ.

Miêu Nghị chợt lên tiếng đòi hỏi.

Tần Vi Vi xoay chuyển ánh mắt, rốt cục cũng bừng tỉnh ngộ. Trước hết bất kể Công Tôn Vũ có nói những lời vừa rồi Miêu Nghị kể hay không, ít nhất trước mắt rõ ràng là Miêu Nghị muốn hất Công Tôn Vũ xuống đài, đổi người của mình lên.

- Ngươi không nên suy nghĩ nhiều về chuyện Công Tôn Vũ, ngươi phải biết là ngươi đại khai sát giới ở Trường Thanh động đã chọc cho phủ chủ tức giận, đòi tước tiên tịch của ngươi tại chỗ. Nếu không nhờ ta cầu xin tha thứ cho ngươi, hiện tại ngươi đã là một tên tán tu.

Tần Vi Vi nói.

Ặc... Miêu Nghị có vẻ không biết nói gì, cũng không thể bỏ đi tiên tịch, không có lớp da cọp này, e rằng một thân bảo bối của hắn lập tức sẽ bị người khác giết người đoạt bảo. Bằng vào thực lực của hắn không thể nào bảo vệ được, suy đoán chưa ra khỏi Trấn Hải sơn đã bị người ta hại chết.


Lập tức hắn không đề cập tới chuyện này nữa, thử hỏi:

- Vậy phủ chủ có đáp ứng chuyện La Song Phi gia nhập tiên tịch hay không?

Tần Vi Vi mặt không đổi sắc nói:

- Phủ chủ không đồng ý, ta phải vận dụng quan hệ cha con, hao hết miệng lưỡi mới cầu được phủ chủ phê chuẩn cho.

Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, không dám đòi hỏi gì quá đáng nữa. Hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời để cho Diêm Tu chịu thiệt thòi một chút, bất quá còn có một vấn đề muốn giải quyết:

- Hiện tại Đông Lai động ta không còn nhân mã, lại có Hùng Khiếu mắt hổ lom lom, nàng xem…

Tần Vi Vi lạnh nhạt nói:

- Thủ hạ ngươi còn có hai người, ta nghĩ biện pháp phát thêm cho ngươi tám người từ Trấn Hải sơn, cho ngươi có đủ mười tên thủ hạ. Ta làm như vậy đã tròn bổn phận bằng hữu với ngươi chưa?

Dường như lời này của nàng đã vi phạm lời của Dương Khánh căn dặn, không cho Miêu Nghị một binh một tốt.

Chỉ có tám người thôi sao… sắc mặt Miêu Nghị cứng đơ, thử hỏi:

- Không biết cho ta tám người có tu vi gì?

Vẻ mặt Tần Vi Vi vẫn lạnh nhạt nói:

- Dĩ nhiên là phối trí dựa theo động phủ bình thường.

Cơ mặt Miêu Nghị giật giật nói:

- Vi Vi, nàng cũng biết tình huống Đông Lai động, Đông Lai động nằm ở vị trí không tốt, nhiều lần gặp phải huyết tẩy, ta không muốn tìm phiền phức, phiền phức cũng chủ động tìm tới ta. Tỷ dụ như Thường Bình phủ và Vạn Hưng phủ, ta và bọn họ không thù không oán, nhưng xảy ra chuyện gì cũng nhắm vào Đông Lai động ta trước hết, cho nên phối trí dựa theo động phủ bình thường sẽ không chịu nổi.

Tần Vi Vi than thở:

- Cũng không phải ngươi không biết tình huống Trấn Hải sơn, lấy ở đâu nhiều cao thủ như vậy cho ngươi.

Miêu Nghị giải thích:

- Ý của ta là, ta muốn bổ sung lại tổn thất nhân mã như trước, chi bằng ta lại chiêu thu hai mươi người từ Lam Ngọc môn, nàng giúp ta thuyết phục phủ chủ có được chăng?

Tần Vi Vi liền đoán được tên này có ý đồ, lại than thở:

- Phủ chủ muốn giải trừ tiên tịch ngươi, ta phải hao hết miệng lưỡi cản giúp ngươi. Phủ chủ lui lại một bước, muốn điều ngươi đến Nam Tuyên phủ làm bù nhìn không thực lực, lại là ta cản giúp ngươi, còn tranh thủ giúp ngươi có được vị trí động chủ Đông Lai động trở lại. Phủ chủ không đáp ứng tán tu gia nhập hai phủ, lại là ta lấy thân phận nữ nhi cầu xin phủ chủ đáp ứng.