Miêu Nghị:
- Dựa vào thực lực của người ta, muốn tìm ngươi, trốn cũng không được, yên tâm, không chết được.
Dương Triệu Thanh:
- Đại nhân nếu cứ phải đi, không bằng dẫn thêm nhiều người đi cùng.
Miêu Nghị:
- Người ta thật có ý đồ gì, chỉ sợ dẫn theo người toàn phủ tổng trấn cũng vô ích, không cần nói, một mình ta đi là được.
Khuyên không được, Dương Triệu Thanh đi tới cửa đưa tiễn nhìn đi xa, lo lắng không thôi, hắn phát hiện gần đây đại nhân có chút thay đổi, làm việc không còn cẩn thận như ban đầu, ngược lại rất khí phách, phong phạm ở tiểu thế giới năm đó như trở về, nhưng sao không nghĩ tới phải đối mặt với ai chứ.
Do dự nhiều lần, hắn vẫn dùng tinh linh truyền tin liên lạc Dương Khánh, hy vọng Dương Khánh có thể khuyên can Miêu Nghị.
Nhưng mà Dương Khánh hỏi sơ qua, đáp lại: Yên tâm, dựa vào năng lực của đại nhân, sẽ đối phó được, sẽ không sao, cứ làm theo lời đại nhân căn dặn.
Dương Triệu Thanh nhìn mà trợn mắt, ngay cả Dương Khánh vẫn luôn cẩn thận cũng bảo không sao, hắn lại thoáng yên tâm hơn.
Đi đường thủy thẳng tới Địa Tạng Tự, khi Miêu Nghị xuất hiện ở cửa, Tịch Không pháp sư cũng lộ mặt ở phía sau cửa, hai người gặp nhau vui vẻ, nhìn thấy Miêu Nghị không khác như thường, lại không dẫn tùy tùng tới, Tịch Không pháp sư âm thầm làm lạ.
Hai người cùng nhau đi vào, Miêu Nghị hỏi thẳng:
- Chuyện Đa Lực La Hán thật sự có manh mối ư?
Tịch Không pháp sư lại dẫn hắn đến cửa vào lầu, đưa tay mời:
- Có người có thể trả lời cho đại nhân.
“Lại giở trò này với ta.”
Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người, nhưng lại thấy mặt sau lóe lên hai người áo đen, che đầu giấu mặt, chặn đường đi của hắn.
- Xem ra ta không lên không được.
Ánh mắt Miêu Nghị nhìn qua, lại rơi vào Tịch Không pháp sư lộ ra xấu hổ.
- Pháp sư, ngài thường đối đãi người vào ở như vậy sao? Ta chân thành đối đã, ngài lại làm hết chuyện xu nịnh, ngài làm vậy sẽ không có bạn bè.
- A Di Đà Phật.
Tịch Không pháp sư cũng khổ sở.
- Đại nhân cần gì phải làm khó ta, người trên lầu nói nếu ngài chịu tới, liền biết Đa Lực La Hán chỉ là ngụy trang sẽ biết có người khác tìm ngài.
Miêu Nghị:
- Muốn ta đi lên cũng được, nếu ngài không muốn tổn thương cảm tình, hứa với ta một điều kiện, bằng không sớm muộn gì ta cũng phá Địa Tạng Tự này, đừng cho rằng ta nói đùa, ta nói được làm được.
Tịch Không pháp sư sửng sốt, dò hỏi:
- Năng lực bần tăng có hạn, không biết là điều kiện gì?
Miêu Nghị nhìn ngó xung quanh.
– Ta ở phủ tổng trấn chán rồi, ngược lại cảm thấy hoàn cảnh chỗ này không tệ, không bằng Địa Tạng Tự với phủ tổng trấn đổi chỗ thì thế nào? Phủ tổng trấn dời đến đây, Địa Tạng Tự dời tới phủ tổng trấn, dù sao đất nền hai bên cũng suýt soát, thế nào?
• Hả!
Tịch Không trợn mắt cứng lưỡi, còn tưởng là điều kiện gì là cái này? Lập tức dở khóc dở cười nói:
- Không phải bần tăng không chịu, chỉ là chuyện như vậy, bần tăng cũng không làm chủ được!
Miêu Nghị nhếch môi lên trên.
- Người trên lầu có thể làm chủ được không? Tịch Không chắp tay:
- A Di Đà Phật, bần tăng không biết, đại nhân không ngại tự hỏi xem.
- Hôm nay ta coi như nhìn rõ ràng, đầu trọc nhà ngươi không phải thứ tốt gì.
Miêu Nghị chỉ vào đầu trọc của hắn, phất tay áo, tự mình đi lên thang lầu.
Tịch Không lắc đầu cười khổ, hai người áo đen cũng im lặng biến mất.
Vẫn là gian phật điện kia, Miêu Nghị lạnh lùng liếc Tịch Không, Tịch Không coi như không thấy, đẩy cửa ra.
Không giống như lần trước, bên trong đèn đuốc sáng trưng, giữa điện đứng một phu nhân xinh đẹp ăn mặc mát mẻ, vừa nhìn là biết người La Sát Môn, thản nhiên nhìn Miêu Nghị ngoài cửa.
Miêu Nghị lại nghiêng đầu đưa ánh mắt ý hỏi nhìn Tịch Không, Tịch Không đã hết chức trách quay người lúc đi khẽ gật đầu, tỏ ý đây chính là người muốn gặp.
Lại giống như lần trước, Miêu Nghị vừa đi vào trong điện, hai cánh cửa phía sau đóng lại.
Đi tới đứng trước mặt nữ nhân kia, Miêu Nghị nhìn từ trên xuống dưới hỏi:
- Không biết là thần thánh phương nào, tìm Ngưu mỗ có chuyện gì?
Ai biết nữ này không rên một tiếng, quay người
thản nhiên mà đi, đi mất luôn.
Miêu Nghị nhìn xung quanh, trong điện trống rỗng, chỉ có một mình hắn, đang kỳ quái đang làm cái trò gì, đột nhiên phát giác mặt sau có dao động pháp lực yếu ớt, lập tức quay người thiếu chút bị dọa nhảy dựng. Một thiếu nữ đáng yêu áo lụa trắng muốt đang đối diện, xinh đẹp tinh khiết vô song, làm cho người ta từ trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác quý mến, chỉ là đôi mặt sáng sâu thẳm, lẳng lặng nhìn theo hắn, không biết ở đâu ra đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn.
Vừa nhìn kiểu ăn mặc của đối phương, không giống người La Sát Môn. Miêu Nghị không khỏi hỏi:
- Cô là ai?
Thiếu nữ lành lạnh hỏi:
- Ngươi chính là Ngưu Hữu Đức?
Miêu Nghị cười:
- Không thể giả được, cô nương..
Thiếu nữ không chờ hắn dứt lời, lại cắt ngang:
- Nghe nói ngươi tới một mình, tùy tùng cũng không dẫn theo.
Miêu Nghị cười ha ha:
– Ta và cô không quen biết, có phải quan tâm nhiều quá?
- Vậy ư?
Thiếu nữ hừ lạnh một tiêng, bóng tay lóe lên, ấn lên vai Miêu Nghị, không nói hai lời, liền trực tiếp soát người Miêu Nghị.
Miêu Nghị kinh hãi, đối phương ra tay tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, chớp mắt đã bị đối phương khống chế không nhúc nhích được, trơ mắt nhìn người ta soát mình. May mắn hắn đoán được không đúng, trước đó đã bỏ hết những thứ không nên mang theo mình.