Muốn không nặng nề cũng khó, Khấu Văn Bạch dù gì cũng là con của hắn, mà hắn cũng chỉ có một đứa con trai này, nói ra thì con hắn cũng khá là ưu tú trong Khấu gia, nói ra lời vứt bỏ như thế, tâm tình rất đau đớn.
Nếu nói có hận Miêu Nghị hay không, chuyện là Miêu Nghị dựng lên, có lý nào không hận, dù cho là Khấu gia tự chuốc lấy, về tình vẫn phải tìm đầu sỏ gây họa. Nhưng đến thứ bậc như hắn, lý trí đã áp đảo cảm tình, càng dễ dàng đối mặt thực tế.
Miêu Nghị không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một trận tinh linh truyền tin liền khiến cho Khấu Tranh nói như thế.
Khấu Tranh dường như không muốn ở thêm một phút nào, bàn giao rõ ràng xong liên quay người bước đi.
Nhưng mà rời phòng một lát, nhìn những cái lỗ ghê người ở xà ngang cột chống trên hành lang, thực ra hắn đã nhận được tin tức này từ trước, Khấu gia cũng đang buồn bực chuyện này, không biết Miêu Nghị muốn làm gì, lúc này không khỏi hỏi rõ.
- Hữu Đức, ngươi làm phủ tống trấn như thế này là có ý gì?
Miêu Nghị nhìn xung quanh cũng ngứa răng, kế hoạch lại xảy ra biến đổi, chuẩn bị trước cũng không dùng nữa, cười khổ.
- Tị nạn.
- Tị nạn?
- Phá tung thành thế này, còn có thể tị nạn? Hay là vẫn không chịu lộ ra?
- Có gì mà không thể lộ được.
Miêu Nghị cười ha ha, mang theo vài phần tự giễu.
- Không phải có người muốn đẩy ta vào chỗ chết sao, ta sợ có người chơi cứng, ở chỗ này không an toàn, chuẩn bị đánh sụp phủ tổng trấn sau đó tới Địa Tạng Tự ở tạm, vậy thì đám Thiên Đình cũng không đến mức xông vào Địa Tạng Tự chém giết được.
Đây là đạo lý gì? Khấu Tranh không hiểu được:
- Địa Tạng Tự sao lại cho ngươi ở tạm?
- Khụ khụ. Đa Lực La Hán tìm ta báo thù mà, không cẩn thận làm sụp phủ tổng trấn của ta.
Miêu Nghị vội ho khan, thoáng nhắc tới một chút, tin rằng đối phương không phải ngốc thì nhất định sẽ hiểu được thế nào.
Khấu Tranh liền sững sờ, sau đó sắc mặt trở nên cổ quái. Hiểu rồi, Đa Lực La Hán tự nhiên sẽ không chạy tới tập kích phủ tổng trấn, đây là muốn đổ tội lên người Đa Lực La Hán. Người bên Phật giới phá rối, Phật giới lại không bắt được người. Phật giới làm hại Ngưu Hữu Đức người ta không có chỗ ở Quỷ Thị, đến Địa Tạng Tự ở tạm thời cũng hợp lý, bên Phật giới quả thật khó mà đuổi Ngưu Hữu Đức ra khỏi Địa Tạng Tự.
Trước đó người Khấu gia không ngừng nghiền ngẫm Ngưu Hữu Đức phá hoại phủ tổng trấn như vậy là có ý gì, làm sao cũng nghĩ không thông, hóa ra lại là vì một cái lý do trên trời như thế.
Khấu Tranh nhìn lên ngó dọc Miêu Nghị coi như phục tên này, vì giữ được mạng thật đúng là không từ thủ đoạn, bắt đầu từ Thiên Nhai, chọc bao nhiêu là chuyện vẫn sống được tới giờ không phải không có nguyên nhân.
Nào không biết đây đúng thật không phải ý tưởng của Miêu Nghị, mà là kế của Dương Khánh, lúc trước Dương Khánh vừa đoán được Khấu gia đã vứt bỏ Miêu Nghị, lo lắng an nguy của hắn, Dương Khánh đã sớm chỉ điểm, Quỷ Thị còn có Địa Tạng Tự có thể lợi dụng, đừng để Địa Tạng Tự đứng ngoài cuộc, thoáng đưa kế nhỏ, để Miêu Nghị đi Địa Tạng Tự tị nạn.
Miêu Nghị vừa được Dương Khánh nhắc nhở, lập tức chạy tới Địa Tạng Tự, hai ngày ba bữa dò hỏi có bắt được Đa Lực La Hán hay không, là để chuẩn bị cho dọn vào Địa Tạng Tự. Về phần mặt sau chọc tới La Sát Môn, cũng không thể thay đổi quyết tâm của Miêu Nghị. Như Dương Khánh nói, không sợ nhất lại là La Sát Môn.
Ngược lại bây giờ bàn giao với Khấu Tranh, lại khiến cho Miêu Nghị ngứa răng, nếu Khấu gia thật có thể thay đổi cách nghĩ của đại lão Thiên Đình, vậy hắn biến phủ tổng trấn thành thế này lại thành lấy đá đập chân mình, đang yên lành thì ai lại muốn đi ở nhà người ta bị Địa Tạng Tự giám thị.
Tóm lại trong lòng Khấu Tranh cảm thán, chẳng trách trước giờ người này vẫn được cha coi trọng ưu ái, chỉ là hết cách phải từ bỏ, lại có thể nghĩ cách tự vệ trời hỡi bằng việc tháo dỡ phủ tổng trấn đi Địa Tạng Tự, con cháu Khấu gia nghiên cứu không ra, đúng là không bằng.
- Ngươi tự giải quyết đi.
Khấu Tranh thở dài, quay người bước đi.
Bên này Miêu Nghị vừa đưa tiễn Khấu Tranh, liền gọi Dương Triệu Thanh tới bàn bạc, ai ngờ vừa đến nói Địa Tạng Tự với Khấu Tranh, bên Địa Tạng Tự đã truyền tin tới.
Tin tức là Tịch Không pháp sư của Địa Tạng Tự truyền qua, nói chuyện Đa Lực La Hán có chút manh mối, mời hắn đi qua nói chuyện, hay là tự đi qua cũng được.
Thấy Miêu Nghị cầm tinh linh nhíu mày, Dương Triệu Thanh hỏi:
- Đại nhân sao vậy?
Miêu Nghị hừ hừ cười lạnh, chuyện Đa Lực La Hán có manh mối? Hắn đoán không phải chuyện Đa Lực La Hán có manh mối, mà là người La Sát Môn muốn tìm hắn tính sổ, hắn không qua thì Tịch Không sẽ đến, quỷ mới biết Tịch Không sẽ dẫn người nào qua đây.
Miêu Nghị dùng tinh linh trả lời: “Pháp sư đợi chút, lập tức đến ngay.”
Cất tinh linh, lại căn dặn Dương Triệu Thanh:
– Ta đi Địa Tạng Tự, nếu trong vòng nửa ngày không về, ngươi lập tức liên hệ phu nhân, bảo phu nhân tìm Khấu gia, đồng thời báo cho Tín Nghĩa Các một tiếng, cũng tuyên truyền ở Quỷ Thị, nói là ta bị người La Sát Môn bắt.
Dương Triệu Thanh kinh hãi nói:
- Đại nhân không thể mạo hiểm, bên chúng ta vừa giết người La Sát Môn, còn không biết bọn họ sẽ làm chuyện bất lợi gì tới đại nhân.