Một đôi mắt chết lặng ở Luyện Ngục trống vắng nhiều năm, tựa hồ không mang theo tình cảm gì, một thân chiến giáp Thiên Đình chế tạo, mang theo vũ khí tiến vào trong rừng cây sắt u ám vô bờ mênh mông này, pháp lực dao động không ngừng tìm tòi chung quanh.
Không ai nói chuyện, trăm vạn giáp sĩ không rên một tiếng, nhiều người như vậy cùng nhau hành động, yên tĩnh dọa người, tiến lên lặng im.
“Keng keng keng!” Một thượng tướng tử giáp rơi xuống đất, trường thương đánh vào lều sắt đan xen bên cạnh. Dưới tre sắt đan xen, chui ra một người, cúi đầu
khom lưng nói:
- Thượng tướng quân, ta đệ tử Thanh Ngọc Môn, tới đây săn bắn, vẫn chưa làm gì trái pháp luật kỉ cương, không biết thượng tướng quân gọi có
gì phân phó?
Thượng tướng tử giáp chi phía sau hắn, người nọ xoay người nhìn lại, ngực đột nhiên cứng lại, mở to hai mắt cúi đầu nhìn xuống, nhìn đầu thương sắc bén thống vào ngực đang phun máu.
Tử giáp thượng tướng thu lại vũ khí, giống như sự tình này chưa từng phát sinh qua, đầu trường thương máu chảy đầm đìa tiếp tục tìm tòi về phía trước.
Sau khi trăm vạn đại quân chân chính gặp lại, tập hợp lại tin tức, một đường vây kín thanh trừ hơn trăm người.
Khi mọi người đi thông qua, nhân mã tiến ra khỏi rừng cây sắt dần dần từ trạng thái tách ra rải rác hợp lại thành tình trạng tụ chung một chỗ.
Đến lúc này, cho dù là nhân mã La Sát Môn cùng Tứ Đại Thiên Vương một lòng ác chiến nghĩ muốn không phát hiện những người này cũng khó.
Sáu phương hướng, sáu bóng người lắc mình đến không trung, trên cao nhìn chằm chằm xuống chiến trường dưới đất, hoặc ánh mắt mang theo lạnh lẽo, hoặc ánh mắt lộ ra châm chọc, hoặc tự tiểu phi tiếu, hoặc lóe sáng lên tia máu lạnh. Nguồn suối trên đỉnh đầu giống như đóa hoa mãi không héo tàn.
Mấy vạn nhân mã huyết chiến, hiện giờ còn sót lại hơn vạn người đại bộ phận chết đương nhiên là người của Tứ Đại Thiên Vương. Nhưng dưới uy hiếp của Phá Pháp Cung thất phẩm nơi này, tu sĩ Hiển Thánh của La Sát Môn tổn hại lớn nhất, đã muốn chết hơn hai mươi phân thân Hiển Thánh, trong đó còn có ba là của Tuyết Ngọc, La Sát Môn đã muốn ở thế hạ phong.
Vừa thấy toàn bộ là chiến giáp Thiên Đình chế tạo, hai bên giao chiến ngẩn ra, Tứ Đại Thiên Vương bên kia vẫn chưa nhận được thông tri viện quân, còn La Sát Môn lại bối rối trong lòng, cho là Viện quân bốn nhà kia lại đến.
Tới tình trạng này, Tuyết Ngọc biết đánh tiếp không thể thắng, trong đám nhân mã Thiên Đình vây kín bốn phía kia, còn có một đám đại tướng hồng giáp.
- Dừng tay! Dừng tay...
Tuyết Ngọc hảm vài tiếng với người bên Tứ Đại Thiên Vương, nhưng đối phương không có ý dừng tay, khiến bên nàng không dừng không được.
Còn Yến Tòng trên không trung lại ý thức được không đúng, trên mặt nhân mã Thiên Đình đều che khăn đen là có ý gì?
- Các ngươi là nhân mã bộ phận nào?
Yến Tòng quát lớn.
- Hừ hừ…
Ngao Thiết cười lạnh, tiếng cười lớn dần.
- Ha hả…
- Ha ha...
Chẳng những là Ngao Thiết, nhưng tựa hồ lại là vì tiếng cười của Ngao Thiết gây ra, năm người khác cũng nở nụ cười, dần cười to lên. Một đám người giang hai tay ngửa mặt lên trời cười ha ha, cười đến càn rỡ tùy ý, cười thật là thoải mái, gần như là cười điên cuồng phát tiết.
Trên không đánh nhau vù vù, tràn ngập tiếng cười phóng đãng của sáu người, cười đến trong lòng mọi người đang chém giết đều sợ hãi.
Đại quân chung quanh bắt đầu sắp xếp, bao phủ bốn phương tám hướng, chi chít rậm rạp, mọi người giao chiến nhìn thấy mà kinh hãi không thôi, thô sơ giản lược tính ra cũng có trăm vạn.
Miêu Nghị cũng dẫn Bạch Phượng Hoàng cùng Yến Bắc Hồng hiện thân, ngay phía sau đại quân, di động vào khoảng không.
Trong ánh mắt của Bạch Phượng Hoàng cùng Yến Bắc Hồng quét nhìn qua đại quân có thể thấy được vẻ khiếp sợ vẫn chưa tiêu tán. Tuy rằng đã biết trước đại quân trăm vạn nhưng khi Miêu Nghị thật sự bày ra đại quân trăm vạn này, vẫn là kinh hãi.
- Ta Yến Tòng cận thân hộ vệ Doanh Thiên Vương Đông Quân, các ngươi đến tột cùng là nhân mã bộ phận nào?
Yến Tòng hét lớn.
Sáu người lần lượt ngừng cười, cúi đầu nhìn phía dưới.
Đại quân trăm Vạn bốn phía cũng lần lượt thu vũ khí, từ trong chiến giáp, lấy ra Phá Pháp Cung, lắp tiền vào dây cung, bảo quang nở rộ, cùng giương cung nhắm vào mọi người trong trận chiến. Lòng người phía dưới cả kinh phát run, song phương giao chiến theo bản năng lắc mình lui về sau, tách ra, hơi dừng lại, không đánh nữa.
Nhiều Phá Pháp Cung như vậy cùng đưa ra, căn bản không phải cảnh tượng đại quân khác có thể tùy tiện bày ra, Yến Tòng thất thanh nói:
- Quân cận vệ! Các ngươi muốn làm gì?
Khấu Văn Bạch ngỡ ngàng nhìn chung quanh, sắc mặt trắng bệch, trước chém giết sợ hãi, sau khi giết đỏ mắt lại không sợ, hiện tại rõ ràng đã dừng lại chém giết nhưng đáy lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi nồng đậm không hiểu nổi.
Hắn không phải chưa từng thấy qua quân cận vệ, thời điểm hắn ra vào ngự viện thường xuyên gặp. Nhưng rõ ràng ánh mắt những người này không giống với nhân mã quân cận vệ. Nhìn bốn phía, đôi mắt lộ ra bình thản tập mãi thành quen.
Không biết vì sao, thần kinh Khấu Văn Bạch đột nhiên phản ứng lại, giống như bệnh tâm thần lớn tiếng hô:
- Đi, đi mau! Không phải quân cận vệ! Bọn họ không phải quân cận vệ!
Hò hét của hắn đánh vỡ yên tĩnh, tựa hồ như đã nhen nhóm lên cái gì.
- Giết! Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!
Sáu người trên không trung trước sau không đồng nhất, lại gần như đồng thời phát ra hiệu lệnh lãnh khốc vô tình.
“Bang bang bang...”
Tiếng dây cung bạo vang dày đặc như mưa rào chấn động đến lỗ tai rung lên.