Rồng gặp nước cạn, hùng phong bất diệt!
Bạch Phượng Hoàng cùng Yến Bắc Hồng quay đầu nhìn lại Ngao Thiết, đều có chút trổ mắt, có điểm bị lời nói của Ngao Thiết dọa sợ.
Mười tám Hiển Thánh? Ba trăm Hóa Liên? Trăm vạn đại quân? Ở nơi nào? Hù dọa người phải không? Hai người đều lăng lăng nhìn hắn.
Sau khi dần dần tiếp thu, huyệt thái dương của Yến Bắc Hồng giật giật, đại quân tinh nhuệ của lục đạo? Lục đạo? Lục đạo tiền triều?
Tên Ngao Thiết này tựa hồ hắn nghe qua ở đâu, là dư nghiệt tiền triều sao?
Trong mắt Bạch Phượng Hoàng cũng dần dần lộ ra thần sắc khiếp sợ. Ngay từ đầu cũng không biết người trước mắt là ai, Miêu Nghị cũng chưa nói, lúc này không biết Miêu Nghị là tâm tình gì, thuận miệng nói ra hai chữ “Ngao Thiết”, lời đáp lại của Ngao Thiết làm kẻ khác hết hồn, nghiệm chứng được tên “Ngao Thiết” này.
Phản tặc mà trọng thần Thiên Đình Tứ Đại Thiên Vương vẫn gọi, “Ngao Thiết” này là ai, đã không cần suy nghĩ nhiều.
Suy nghĩ lại, Bạch Phượng Hoàng thất thanh nói:
- Ngươi là Đại tướng Ngao Thiết dưới trướng Thánh chủ Vô Lượng?
Ngao Thiết miệt thị liếc mắt:
- Phải thì thế nào, ngươi có ý kiến?
Bạch Phượng Hoàng xem xét cao thấp, kinh ngạc nói:
- Ngươi còn chưa chết à! Không đúng, ngươi không phải ở Luyện Ngục sao? Như thế nào chạy ra?
Ngao Thiết mặc kệ nàng, Bạch Hoàng Phượng nhất thời khó chịu, tấm tắc nói:
- Khẩu khí thật lớn, ngươi cho là mình thực rất giỏi có phải không? Năm đó bị Bạch Chủ dọa tè ra quần chạy trối chết, như thế nào không vênh váo như vậy?
Ngao Thiết trầm giọng nói:
- Ngươi nói cái gì?
Bạch Hoàng Phượng ôm hai tay, cao ngạo nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi có thể lấy danh tiếng ra hù người ta nếu lộ ra hình dáng, nhất định sẽ dọa đến ngươi.
- Ha!
Ngao Thiết cười lạnh.
– Ta đây thật mỏi mắt chờ mong!
- Được rồi!
Miêu Nghị đánh gãy, phát hiện chính mình thất thố lỡ lời bại lộ thân phận của Ngao Thiết, giảng hòa xong tiếp tục hỏi Ngao Thiết:
- Không cần khinh địch, đã cách nhiều năm, các ngươi bị nhốt thiếu khuyết tài nguyên tu luyện, bọn họ lại dư thừa tài nguyên. Ngươi xác nhận có thể áp lại? Nếu ra tay, phải lưu loát sạch sẽ, ta cũng không muốn có người chạy!
Ngao Thiết mắt lạnh liếc Bạch Phượng Hoàng, kết quả nhận được cái hất cằm của Bạch Phượng Hoàng, rất có hương vị đối chọi gay gắt.
Thời điểm này không phải để nội đấu, Ngao Thiết kiềm chế cơn tức, tạm thời lười so đo cùng nàng, trả lời Miêu Nghị:
- Tu vi tới tình trạng của chúng ta, dưới tình huống dư thừa tài nguyên cũng tiến lên gian nan. Cách nhiều năm rồi, chênh lệch cũng không thu nhỏ bao nhiêu, không dễ dàng bị vượt qua như vậy. Ngươi yên tâm, chỉ cần người chúng ta ra tay, cam đoan bọn họ không ai chạy được!
- Được!
Miêu Nghị quyết đoán một tiếng, mắt lạnh nhìn chiến trường chém giết:
- Bắt đầu thanh trừ, trước dọn dẹp sạch sẽ tai mắt lộn xộn chung quanh, tận diệt cho ta, động thủ di!
- Dạ!
Ngao Thiết chắp tay lĩnh mệnh, trong mắt lộ ra hưng phấn máu lạnh. Nhanh chóng lấy ra tinh linh liên hệ, nhiều người khác rất nhanh cũng xuất hiện ra ngoài.
Bạch Phượng Hoàng cùng Yến Bắc Hồng nhìn nhau, tình hình Ngao Thiết vừa rồi chắp tay lĩnh mệnh làm hai người cảm thấy kinh hãi, gia hỏa này thế nhưng có thể ra lệnh cho Ngao Thiết?
- Không có khả năng a, năm đó lục đạo thánh chủ chính là bị hắn bức tử. Gia hỏa này cũng là bị hắn tiễn vào địa ngục, là cừu nhân đối đầu, như thế nào sẽ nghe hiệu lệnh của ngươi? Chẳng lẽ ngươi mang bọn họ đến đây, bọn họ mang ơn ngươi sao? Cũng không đúng, một đám lào già này ăn mềm không ăn cứng, cũng không phải kiểu người lấy thân báo đáp này nọ, sao lại thế này?
Bạch Phượng Hoàng líu ríu không ngừng, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Miêu Nghị lại thờ ơ, căn bản không đáng để ý tới, ảnh mắt nhìn chằm chằm nhân mã Khấu gia ở chiến trường chém giết, hàn ý thật sâu trong mắt khó lui, lấy ra tinh linh liên hệ Vân Tri Thu đang ở Khấu gia.
Hắn gửi một câu cho Vân Tri Thu: “Vạn nhất người Khấu gia làm khó nàng, lấy bối cảnh Ma Đạo của nàng ra ổn định bọn họ!”
Lúc sau tùy ý Vân Tri Thu hỏi hắn thế nào, hắn cũng không trả lời lại, khí thế lạnh lẽo.
Sáu đại tướng sau khi câu thông, phân biệt đi sáu hướng, bay ra khoảng cách xa.
Sau khi rời xa chiến trường, ở sáu hướng, rất nhiều giáp sĩ xuất hiện, mười mười trăm trăm ngàn ngàn vạn vạn khuếch tán ra. Trong giây lát trong rừng cây sắt, một số người mặc chiến giáp Thiên Đình chế tạo hiện thân, mặt lộ dưới khôi giáp đều che bởi khăn đen, lộ ra cặp mắt.
Theo hiệu lệnh chỉ huy, nhân mã sáu điểm nhanh chóng tách ra, giống như mở ra hai bàn tay tản ra, phủ trên diện rộng. Phương thức đầu đuôi liên tiếp, hợp thành một vòng tròn lớn.
Sau khi bố trí xong vòng tròn, lại nhanh chóng đẩy mạnh vào trung tâm, phương thức phi hành trong cây cối rất nhanh đẩy mạnh, đồng thời không ngừng đổi vị trí trái phải giao nhau. Toàn bộ trên trăm vạn nhân mã bao trùm phạm vi lớn, đổi vị trí tìm tòi, không buông tha một góc chết nào.
Có những con dơi trắng bị kinh sợ bay lên, một đại tướng hồng giáp chợt hiện vút lên trời cao, một ánh đao xẹt qua, hết thảy dơi trắng bị cắt thành hai nửa rơi xuống đất.
Không ai giữ lấy những con dơi trắng này, cũng không quản nó có đáng giá hay không, quân lệnh như núi, hữu tử vô sinh, phàm là còn sống, gặp đều chém chết!
Người ẩn nấp trong rừng bị nhân mã ép lộ diện, phóng lên cao, trốn vào nguồn suối rời đi.
“Rào rào rào”, ba thượng tướng tử giáp đuổi qua, vây kín vào trung gian.
Người nọ nhất thời sợ tới mức dừng giữa không trung, không dám lại chạy thoát, quay đầu nhìn trái phải, lại phát hiện ánh mắt của ba thượng tướng Thiên Đình này vô hồn.
- Ba vị thượng tướng...
Người nọ còn chưa dứt lời, sau lưng xuất hiện một hàn quang, bị chém thành hai đoạn, kêu thảm thiết còn không kịp, sau đó thu tất cả thi thể lại cùng nhau, hiện tại không thời gian vơ vét chiếm lợi phẩm.