Thiên Cung. Tịch Cảnh Viên.
Thượng Quan Thanh đi theo sau lưng Thanh Chủ bẩm báo tình huống tại Quỷ Thị.
Thanh Chủ chắp tay ngắm nhìn những bông hoa, hừ lạnh, nói:
- Sắp xếp người đến dụ hàng hắn đi.
- Hiện tại?
Thượng Quan Thanh sừng sờ, nói:
- Ngưu Hữu Đức có thể Vân Tri Thu mà làm bất kỳ việc gì, hiện tại Vân Tri Thu. nằm trong tay Khấu gia, sao Ngưu Hữu Đức có thể đồng ý được?
Thanh Chủ không thèm quan tâm. nói:
- Chỉ một con tin mà đòi trẫm lùi bước sao? Xem như Vân Tri Thu không nằm trong tay Khấu gia đi nữa, trầm cũng chẳng thèm trông chờ Ngưu Hữu Đức phản bội Khẩu gia, dù sao một bên Vừa mới làm nghĩa phụ, một bên vừa mới trở thành con rể. Có thể khuyên hàng được hay không chẳng quan trọng, quan trọng là chia rẽ quan hệ giữa Ngưu Hữu Đức và Khấu gia, nếu đã có vết rách rồi thì sau này chẳng sợ sẽ không cạy ra được, dưới tình huống thuận lợi, có thể vứt cho Ngưu Hữu Đức một cơ hội danh chính ngôn thuận, tất nhiên mọi việc sẽ nước chảy thành sông.
Thượng Quan Thanh thở dài:
- Ngưu Hữu Đức đầu có tài đức gì sao bệ hạ lại vì hắn mà khổ sở hao phí tâm sức đó cũng là phúc phân của hắn rồi.
- Phúc phần? Vì một người phụ nữ mà phản bội trẫm thì làm sao có phúc được chứ?
Khóe môi Thanh Chủ hiện lên vẻ mỉa mai, hán xì mũi khinh thường nói:
- Thật nực cười! Chỉ là một tên Ngưu Hữu Đức mà thôi, trẩm dùng hắn, hắn được coi là thứ gì đó, nếu trầm không dùng hắn, hắn chẳng là cái thá gì cả, chẳng lẽ trẫm không thể vứt bỏ hắn được sao? Đừng nói là hắn, cho dù là Hỏa Tu La tái sinh đi chăng nữa, trẫm cũng không đặt vào mắt. Hừ! Người của trẫm mà cũng dám cướp sao, nếu Khấu lão quỷ ưa thích hái đào, vậy trẫm muốn nhìn xem hắn ăn hết thế nào đây!
Trong nháy mắt, Thượng Quan Thanh bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu, thì ra Thanh Chủ chỉ muốn ghét bỏ Khấu Lăng Hư thôi, hèn gì lúc trước Thanh Chủ không phái người đi tìm Ngưu Hữu Đức, lại đợi người của Khấu gia đến mới hành động. Lúc này Thượng Quan Thanh chắp tay nói:
- Lão nô xin tuân mệnh.
Thanh Chủ phất phất tay, thân ảnh biến mất ở sâu bên trong vườn hoa.
Mấy ngày sau, Văn Trạch mang theo hai người đi đến Quỷ Thị Tổng Trấn Phủ.
Miêu Nghị vừa biết được đã nhanh chóng chạy ra nghênh đón. Vừa nhìn thấy người đã chắp tay chào từ xa:
- Văn đại ca, vì sao không nói trước mà lại đến đây? Không thể tiếp đón từ xa, thật có lỗi, thật có lỗi.
Hắn cũng đồng thời chắp tay chào hai người đứng sau lưng Văn Trạch.
Văn Trạch bước đến phía trước đã trêu chọc, nói:
- Lúc này lão đệ đã độc bá một phương, không dám làm phiên đệ nghênh đón từ xa đâu!
Hai người chạm mặt nhau. Miêu Nghị liếc mắt nói:
- Nghe đại ca nói vậy không phải mỉa mai ta sao, nếu ta dám độc bá một phương Quỷ Thị, Tín Nghĩa Các sẽ tiêu diệt ta.
- Ha ha!
Văn Trạch cười to, vỗ vỗ bả vai hắn:
- Lần đầu tiên ta đến Quỷ Thị Tổng Trấn Phụ, đi. mang ta đi tham quan một chút nào.
- Mời! Miêu Nghị nhường đường đưa tay tỏ ý mời.
Vẻ mặt Từ Đường Nhiên cũng hiện lên nét cười, tức thì đứng ra khom lưng cúi đầu dẫn đường, mấy người đi vòng vòng khắp nơi trong Quỷ Thị Tổng Trấn Phủ, trên đường đi đều được Từ Đường Nhiên giới thiệu tỉ mỉ.
Sau khi tham quan xong, thức ăn và rượu đã được chuẩn bị sẵn, sau khi uống vài chén khách sáo, Văn Trạch bảo hai người đi theo lui xuống, Miêu Nghị nhận ra hắn có lời muốn nói, vì thế cũng ra lệnh cho thủ hạ của mình lui xuống theo, sau đó hắn tự mình cầm chiếc bình rót rượu cho Văn Trạch, nói:
- Văn đại ca có chuyện gì sao?
Chén rượu vừa được rót đầy, ánh mắt Văn Trạch dừng lại trên mặt hắn.
- Lão đệ biết những việc gần đây xảy ra trên triều đình chứ?
Trong lòng Miêu Nghị khẽ động cười hỏi:
- Có phải có liên quan đêm việc Thiên Hậu có con nối dòng không?
- Ta đoán ngươi sẽ biết việc này mà.
Văn Trạch gật đầu nhẹ nhàng, sau đó thở dài:
- Lão đệ ngươi cũng biêt tình cảnh nguy hiểm trước măt của ngươi chứ? Miêu Nghị cười nhạt nhẽo, nói:
- Cũng thoáng nhận ra được một chút.
Văn Trạch lại hỏi tiếp:
- Lão đệ định chuẩn bị xử lý việc này thế nào?
- Chẳng lẽ Văn đại ca cho rằng Khấu gia sẽ ngồi yên sao?
Miêu Nghị nâng chén mời rượu.
Văn Trạch cũng nâng chén uống cạn, ngăn cản Miêu Nghị tiêp tục rót rượu cho mình, hắn tự mình cầm bình rót cho hai người:
- Không sợ kẻ trộm đã trộm mất, chỉ sợ kẻ trộm nhớ đến, một nghìn ngày làm trộm, chứ không có một nghìn ngày phòng cướp, lão đệ hiểu rõ tình huống hiện tại thế nào, không cần ta nói nhiều nữa. Ta và ngươi quen biết nhau cũng là duyên phận, lão ca cũng chẳng muốn nhìn ngươi gặp chuyện bất trắc gì, vì thế cố ý đến đây giúp đỡ lão đệ một chút.
- À!
Miêu Nghị hứng thú hỏi lại:
- Không biết đại ca giúp ta thế nào?
Văn Trạch thở dài:
- Thực ra Tả Đốc Vệ Chỉ Huy Sứ đại nhân vẫn coi trọng lão đệ đó, không biết lào đệ có lòng này hay không, nếu lão đệ hoàn toàn đồng ý quay về Tả Đốc Vệ, ngươi cũng biết tính khí của Phá Quân đại nhân rồi, nếu làm náo loạn cả lên, e rằng chuyện tốt của Thiên Hậu nương nương sẽ tan tành mây khói, cửa ải lần này chính là một cơ hội thật tốt, Thiên Hậu nương nương không thể không nề mặt Phá Quân đại nhân. Một khi lào đệ trở về Tả Đốc Vệ, cho dù ai muốn động đến ngươi, cũng phải suy nghĩ kỹ càng.
Đồng tử Miêu Nghị đột nhiên co rụt lại, lạnh lùng nhìn đối phương chăm chằm, Phá Quân và Thiên Hậu có thể làm chủ việc này sao? Hắn nhanh chóng liên tưởng đến việc Vân Tri Thu ở lại Khấu gia. rốt cuộc thì hắn cũng đã hiểu rõ triệt để mục đích vì sao Khấu Tranh đích thân đến đây đón Vân Tri Thu đi, cơn giận dữ bốc lên trong nháy mắt, Khấu gia có ý gì đây, sợ hắn không chịu được hấp dẫn từ Thiên Đình nên dùng Vân Tri Thu làm con tin à? Chẳng lẽ không có một chút tín nhiệm nào với hắn sao?
Mặc dù như thế. Miêu Nghị nhanh chóng ổn định tâm tình chính mình, thản nhiên nói:
- Việc này bệ hạ đã đông ý hay chưa ai có thể làm được việc này chứ?
Văn Trạch lắc đầu nói:
- Người nào làm chủ không quan trọng, quan trọng là ai có thể để lão đệ quay về Cận Vệ Quân, ai có thể có năng lực bảo đảm an toàn cho lão đệ, lão đệ tận dùng thời cơ lần này. nếu mất rồi sẽ không còn nữa đâu!
Miêu Nghị chậm rãi thở một hơi thật dài, từ từ nói:
- Văn đại ca, chẳng lẽ muốn Ngưu mổ bất nhân bất nghĩa sao? Không phải Ngưu mổ không hiểu được tâm ý của ngươi, cũng không phải không nề mặt Văn đại ca, nhưng nếu Khấu Thiên Vương không đồng ý việc này, Ngưu mổ không thể nào ưng thuận được, ý tốt của Văn đại ca, Ngưu Hữu Đức ghi nhớ trong lòng.