Hắn xoay người lại nói tiếp:
- Mặc kệ đó là nguyên nhân gì, dù sao ngươi cũng là nghĩa nữ trên danh nghĩa của hắn, hắn không thể làm gì được ngươi đâu. Hiện tại, dưới tình huống này, không biết sẽ phát sinh chuyện gì tiếp theo, thân phận của ngươi lại công khai rồi, đúng là nên ở tạm Thiên Vương Phủ mới an toàn. Vân Tri Thu cũng biết Khấu gia đã hành động đến bước này rồi, nàng không đi đến đó cũng không được, nhưng nàng vẫn không che giấu được nỗi lo lắng.
- Vậy ngươi phải làm sao đây?
Nàng đưa tay nắm cánh tay hắn, đáy mắt tràn ngập quan tâm ân cần.
Miêu Nghị cười ha ha, nói:
- Ngươi yên tâm đi, Khấu Tranh cũng đã nói rồi, không cần quá mức lo lắng đâu, có cao thủ Khấu gia bảo vệ, có lẽ vấn đề này không quá nghiêm trọng, huống chi ta còn dẫn theo một nhóm cao thủ ra khỏi Luyện Ngục, ta sẽ sắp xếp trước một chút.
Vân Tri Thu muốn nói lại thôi, nhưng dù nàng có nói thêm điều gì cũng vô dụng, Kháu gia đã lên tiếng, nàng không thể không nghe theo.
Nàng xoay người đi tìm Phi Hồng, kể cho nàng ấy nghe sự tình đại khái, hỏi Phi Hồng xem có muốn cùng đi Thiên Vương Phủ với nàng không. Phi Hồng cũng đành bất lực, bởi vì Giám Sát Tả Bộ đã đưa cho nàng nhiệm vụ cần phải cố gắng đi bên cạnh Miêu Nghị, Vân Tri Thu đành phải gửi gắm Miêu Nghị cho Phi Hồng, khi nàng không có ở đây, cần Phi Hồng chăm sóc Miêu Nghị thật tốt.
Ở đây đã trễ nãi vài ngày của Khấu Tranh, hiện tại Khấu Tranh đã là chủ sự bên trong Khấu gia, không thể chậm trễ hơn nữa, sau khi chuẩn bị vài việc, Vân Tri Thu theo hắn rời đi.
Trước khi đi, nhân lúc vừa ra khỏi phòng, Khấu Tranh dừng bước, quay đầu nhìn Miêu Nghị đưa ra lời khuyên, cũng như là một lời cảnh báo:
- Muội phu, sống ở trên đời, việc xích mích với người khác là không thể tránh khỏi, cho dù cẩn thận đến mấy cũng không thể nào vẹn toàn được, nhưng cũng không cần lưu lại tử địch ở khắp nơi, đây chẳng phải là việc sáng suốt gì đâu, có một số việc thà rằng không làm, nhưng một khi đã làm thì phải làm đến mức đối phương không còn sức lực phản kháng, nếu không thì cần phải kiên nhẫn, điều này chẳng làm bản thân ta mất mặt, người cười cuối cùng mới chính là người thắng, đừng để bản thân lâm vào hiểm cảnh. Mặt khác, với địa vị hiện tại của ngươi thì cũng chẳng cần lấy bản thân mình ra trực tiếp thực hiện những việc đánh đánh giết giết kia đầu, đi ở bờ sông thì sẽ có ngày bị ướt chân, giả như đến một ngày nào đó ngươi thất thủ thì sao, nếu có thể ra lệnh cho thủ hạ làm được thì cứ để cho bọn họ làm, gặp chuyện gì cũng cần bản thân người đứng ở đầu sóng ngọn gió thì cần thủ hạ làm gì nữa. Vì sao mọi người đều muốn bò lên trên cao? Ngươi đã có địa vị Tổng Trấn, ngươi từng thấy người nào tự mình ra tay chưa? Không đến thời kỳ quá mức cấp bách chẳng còn cách nào khác, ngươi không nên trở thành đầu têu xông xáo về phía trước, ngươi hiểu ý ta nói không?
Sau một lúc yên lặng, mặc kệ Miêu Nghị có đông ý hay không, hắn cũng phải chắp tay nói:
- Xin nhận lời dạy bảo này.
Khấu Tranh chẳng cần biết Miêu Nghị có nghe lọt tai những lời này hay không hắn chỉ nói đến thế thôi, sau đó khẽ vuốt cằm, quay người rời đi.
Miêu Nghị đích thân tiền hắn ra khỏi cửa Tổng Trấn Phủ, bởi vì Khấu Tranh đi ra ngoài nên có không ít cao thủ đi theo bảo vệ, hắn đưa mắt nhìn thân ảnh Vân Tri Thu dẫn theo Thiên Nhi, Tuyết Nhi dần dần biến mất.
Sau khi quay đầu lại nhìn Phi Hồng, Miêu Nghị mỉm cười, dịu dàng dắt tay nàng đi vào trong.
Vẻ mặt Phi Hồng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng ẩn chứa ngạc nhiên cùng vui sướng, nàng đã đi theo Miêu Nghị nhiều năm rồi, chưa bao giờ thấy Miêu Nghị đối xử mềm mỏng, dịu dàng săn sóc như thế này, nhất là khi bên cạnh hắn luôn có người khác, khóe miệng nàng không nhịn được phải nhếch lên đầy ngọt ngào, tìm lại được cảm giác hạnh phúc đã lâu không thấy nữa.
Hiện tại, nàng mới cảm nhận được đây là người đàn ông của mình. Phi Hồng ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Miêu Nghị từng bước từng bước một.
- Lúc Khấu Tranh đi đến đây không dịch dung, lúc rời khỏi cũng không dịch dung, quang minh chính đại đến, quang minh chính đại đi, mang theo Vân Tri Thu và hai thị nữa, không biết mục đích của hắn là gì?
Tín Nghĩa Các, Tào Mãn đang đứng cạnh cửa số híp mắt nhìn xa, nghe Thất Tuyệt báo cáo tình hình.
Sau khi nghe xong, Tào Mãn cười lạnh thành tiếng:
- Còn có thể làm gì chứ, đơn giản là muốn bắt nàng làm con tin thôi.
- Con tin?
Thất Tuyệt kinh ngạc nói:
- Vân Tri Thụ là nghĩa nữ của Khấu Lăng Hư, cho dù lá gan Khấu Tranh có lớn hơn nữa thì sao có thể dám làm việc này chứ?
- Ngươi nghĩ Khấu Tranh làm sao?
Tào Mãn nghiêng đầu liếc xéo hắn, nói tiếp:
- Bên lão gia tử đã truyền đến tin tức, Thanh Chủ đã nhả ra chuyện kia rồii chấp nhận để Thiên Hậu có con nối dòng.
Thất Tuyệt đã từng nghe nói về chuyện này, hắn trố mắt, tựa hồ đã nhận ra được điều gì đó, sau một lúc trầm ngâm, nói:
- Ông chủ, chẳng qua là Thanh Chủ chỉ đồng ý bằng miệng mà thôi, không hề đề cập đến thời gian cụ thể, nếu trong thời gian ngắn Thiên Hậu vẫn không mang thai thì sao đây? Thanh Chủ sẽ đủ các loại lý do để thoái thác, đến lúc đó lào gia tử cũng phải mượn sức Khấu gia trên triều đình, vậy thì vì sao Khấu gia lại phải đưa một người đến làm con tin chứ? Nếu Thanh Chủ thực sự thoái thác, e rằng hành động của Khấu gia khéo quá hóa vụng, nội tâm Ngưu Hữu Đức sẽ nghĩ thế nào?
Tào Mãn khoát tay áo, sau đó chắp tay quay người, bước từng bước chậm rãi:
- Khấu gia không ngốc đến mức sẽ nói toạc chuyện bắt phu nhân Ngưu Hữu Đức làm con tin cho hắn nghe, bọn họ còn cần phải xem hành động kế tiếp của Thanh Chủ là gì, nếu Thanh Chủ không có hành động gì khác nữa. Khấu gia sẽ chiêu đãi Vân Tri Thu vô cùng tử tế, ai dám nói đó chính là con tin đâu? Nếu Thanh Chủ có động tác khác tạo áp lực cho Ngưu Hữu Đức, Ngưu Hữu Đức sẽ nghĩ đến Vân Tri Thu vẫn còn nằm trong tay Khấu gia, không thể không suy nghĩ đến việc trả giá khi phản bội Khấu gia là gì, chẳng qua Khấu gia lo trước khỏi gặp họa mà thôi, mà bọn họ không thể không làm như vậy. Thanh Chủ đã chiếm thế thượng phong, lá bài trên tay hắn nhiều hơn Khấu gia nhiều lắm, nếu Khấu gia không chuẩn bị từ sớm, có thể sẽ trở thành trò cười. Mà Khấu Tranh đường đường chính chính đi vào Tổng Trấn Phủ mang Vân Tri Thu đi, chính là phóng ra tín hiệu với Thanh Chủ không thể nghi ngờ, bọn họ nắm con tin trong tay, hi vọng Thanh Chủ có thể cắt đứt mọi hành động không chính đáng.
Thất Tuyệt như đang chìm ngập trong suy nghĩ chỉ gật gật đầu.