Phi Thiên

Chương 2620: Diêm Tu rất buồn rầu (1)

Hắn cũng không biết lời nói trái lương tâm của mình thốt ra khiến đối phương suy nghĩ thế nào, ai ngờ Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ nhìn hắn một chốc, sau đó xoay người rời đi rất dứt khoát.

Miêu Nghị ngạc nhiên xoay đầu lại nhìn, đã thấy Hoàng Phủ Quân Như đi dọc hành làng lầu các, vào trong một căn phòng, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Một lát sau, Miêu Nghị không thấy đối phương đi ra, tức thì cũng đi theo, đẩy cửa phòng.

Cánh cửa vừa mở ra, cảnh xuân nhanh chóng đập vào mắt, khiến tầm nhìn của hắn dính lại một chỗ, không dời đi đâu được.

- A!

Hoàng Phủ Quân Nhu giống như đang thay quần áo bỗng dưng tỏ vẻ hoảng sợ, cả thân thể gần như quang lõa, giống như một con cừu trắng nhỏ, tức thì cầm bộ y phục che ngực, đưa lưng về phía hắn, khẽ kêu lên:

- Sao còn không ra ngoài mau đi!

Cặp mông tròn đầy đặn như bạch ngọc hoàn toàn phô bày cho người nào đó xem, bên dưới là đôi chân thon dài cân đối trăng nõn như ngọc, phối hợp với vòng eo cong cong quyến rũ, càng góp phần tô điểm cho bờ mông khiến người ta nhìn vào đã rung động tận đáy lòng.

Miêu Nghị đại quan nhân nuốt khan, thuận tay đóng cửa lại, không thèm đi ra ngoài, trái lại hắn còn lách mình đến sau lưng Hoàng Phủ Quân Nhu, giương tay ôm lấy thân thể mềm mại kia vào trong ngực.

Hoàng Phủ Quân Nhu giãy giụa kháng cự, nói:

- Ngươi tính làm gì thế? Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, thả ta ra!

Miêu Nghị cười khổ, nói:


- Không phải ngươi đã biết rõ còn cố hỏi sao?

Ta không tin lúc ta đường đường chính chính đi vào đây, ngươi không nghe thây gì hết. Rõ ràng là ngươi cố ý quyến rũ ta.

Bị người ta nói trúng tim đen, Hoàng Phủ Quân Nhu luống cuống ngượng ngùng, bởi vì nàng biết rõ Miêu Nghị rất thích cặp mông của nàng, nên mới cố ý phô bày cho hắn thấy. Nhưng nàng sẽ không chủ động mở miệng thừa nhận điều này, nên vẫn tiếp tục giãy giụa vặn vẹo, nói:

- Ai mà biết ngươi chạy vào đây chứ, mau buông ta ra đi!

Miêu Nghị chẳng những không thả tay mà còn giật phăng quần áo đang che ngực nàng đi, vuốt ve bầu ngực căng tròn, khiến thân thể Hoàng Phủ Quân Nhu run lên:

- Ngươi đang tính làm gì ta thế?Thả ta ra! Giữa chúng ta đã không thể nào nữa đâu!

Đôi tay Miêu Nghị vẫn không kiêng nể gì cả:

- Chẳng lẽ hiện tại ngươi mới biết chuyện giữa hai ta là không thể nào? Ban đầu ở Tiên Hành Tinh, người nào đã mạnh miệng bảo rằng muốn làm tình nhân bí mật của ta thế?

Hoàng Phủ Quân Nhu quay đầu nhìn hắn, thanh âm ẩn chứa sự run rẩy:

- Ngươi đã có vợ rồi, chẳng lẽ ngươi khẳng định sẽ vẫn tiếp tục sao? Không hối hận?

Miêu Nghị hỏi lại:

- Vậy chuyện ngươi muốn làm tình nhân bí mật của ta thì sao? Nếu như ngươi vẫn muốn thế, ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, dù sao chúng ta không thể nào đứng cùng nhau ngoài ánh sáng.


Nếu hiện tại hắn vẫn còn tỉnh táo, chắc chắc hắn sẽ không bao giờ nói những điều này. Nhưng lúc này hắn chỉ muốn đạt đến mục đích của mình thôi.

Mái tóc nàng rũ xuống, Hoàng Phủ Quân Nhu cúi đầu, buông lỏng hai tay, không phản kháng nữa, xem như đã thầm chấp chận.

Miêu Nghị không muốn nói nhiều lời, cúi người bế bổng nàng lên, đi đến trên giường.

Sau một hồi cả hai quấn quít giao triền với nhau, Hoàng Phủ Quân Như đã không còn bộ dạng của Hoàng Phủ Quân Như trước kia, mà đổi bị động thành chủ động. Nhiệt tình đến mức muốn hòa tan người kia.

Dù sao hai người cũng xe nhẹ chạy đường quen, nên chẳng còn chướng ngại to lớn gì...

Sau mấy lần phóng túng, sau một hồi mây mưa, hai người ôm lấy nhau, Hoàng Phủ Quân Nhu không muốn động đậy dù chỉ là một đầu ngón tay, chui vào nách Miêu Nghị, đôi mắt quyến rũ như tơ hưởng thụ bàn tay to đang vuốt ve thân thể mình.

Đang thưởng thức cơ thể duyên dáng yêu kiều bên cạnh, Miêu Nghị bắt đầu nghi ngờ không biết có phải bản thân đã điên rồi, vậy mà lại... Có lẽ, hắn không thể nào không thừa nhận, hắn cảm nhận được xúc cảm không giống với người khác, những người phụ nữ khác không hề có được sự nhiệt tình như lửa của nàng, vô cùng nóng bỏng điên cuồng, cứ như người con gái đoan trang kia không phải là nàng. Thực sự muốn xé bỏ hết quần áo của nàng để nhìn thấy được vóc người của nàng. Nói thật, hắn đã tiếp xúc rất nhiều nữ nhân, nhưng không ai có thể so sánh với Vân Tri Thu được, tướng mạo của nàng ấy không phải thuộc hàng tuyệt sắc giai nhân, nhưng dáng người của nàng tuyệt đối là một báu vật, nhưng bên trong tâm hồn Vân Tri Thu lại không hề tương xứng với vẻ bề ngoài của nàng. Đừng nhìn cách nói năng, hành động cực kỳ đanh đá của Vân Tri Thu, thậm chí nàng còn thầm phô bày sự nóng bỏng của mình, nhưng thực chất khi đến lúc hành sự, nàng lại là một người khá bảo thủ. Không chịu nổi giày vò, rất dễ dàng bị hắn trêu đùa đến rối tinh rối mù, không biết phải làm sao. Mặc dù cảnh tượng Vân Tri Thu bị ép buộc không ai thấy, nhưng hắn vẫn dùng cách này để trừng trị nàng.

Những tiểu thiếp của hắn lại càng quy củ, như Hồng Trần, nàng ấy đều tùy ý chính mình muốn làm gì thì làm, hắn thích thế nào thì chơi thế ấy, nhưng không hề đáp lại hắn. Duy chỉ có Hoàng Phủ Quân Như nhiệt tình nóng bỏng khác với bọn họ, khiến người ta cực kỳ hưởng thụ sung sướng.

Hoàng Phủ Quân Nhu thả hồn bay khắp bốn phương, sau đó rất nhanh đã dần dần hồi phục lại tinh thần, nàng mở hai mắt chậm rãi nhìn người đàn ông này, trong lòng vô cùng phức tạp.

Mặc dù bởi vì mẹ nàng ép nàng đến đây, nhưng nội tâm nàng lại không thể lừa mình dối người được, không thể không muốn biết ý nghĩ thực sự của hắn là thế nào. Nàng đã đoán trước những chuyện như thế này sẽ xảy ra, nhưng nàng không làm vậy ngay từ đầu, nên đã hỏi Miêu Nghị xem hắn đã có bao giờ yêu thích nàng chưa, nếu như Miêu Nghị không trả lời, thế thì nàng sẽ không bao giờ để sự việc này phát sinh nữa. Nhưng sau đó Miêu Nghị lại bảo rằng có tình cảm, nàng càng muốn thử xem thân thể này có hấp dẫn Miêu Nghị nữa hay không, vì thế cố ý bày ra trước mặt hắn, cuối cùng sự thật đã được chứng minh, người đàn ông này kìm lòng không nổi với thân thể của mình, vì thế trong lòng nàng không nhịn được mà đắc ý.

Còn những chuyện mất hứng kia, như việc Miêu Nghị cưới vợ gì đó đã bị nàng ném ra sau đầu từ lâu, quả thực nàng không muốn suy nghĩ đến phương diện thẳm sâu trong con người nàng đã không mu n rời xa người đàn ông này. Mà nam nhân này cũng đã đưa cho nàng một lời giải thích hoàn mỹ, từ ban đầu cả hai đã không thể cùng nhau xuất hiện dưới ánh mặt trời, nàng đã coi mình là tình nhân bí mật của hắn từ lâu, hiện tại có khác gì trước kia đâu?

Sau khi trì hoãn một lúc, Hoàng Phủ Quân Nhu vẫn không quên mục đích chính của mình, nên thấp giọng rù rì hỏi:

- Nghe nói vừa rồi bên chỗ của ngươi vừa xảy ra chuyện, tên dâm tặc Giang Nhất Nhất kia đã bị ngươi bắt rồi à?

Miêu Nghị chỉ “ừ”, sau đó đưa tay vuốt ve vòm ngực của nàng.

Hoàng Phủ Quân Nhu:

- Sao Giang Nhất Nhất có thể bị ngươi bắt được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?