Phi Thiên

Chương 2619: Ước hẹn giai nhân (2)

Nguyệt Dao nín khóc mỉm cười, nàng biết đại ca đã hiểu lầm ý của mình, bản thân nàng nào có bởi vì làm thiếp mà khóc chứ. Nàng ấn chặt tay của hắn, đem bàn tay ấm áp kia đặt trên gương mặt mình, vẻ mặt Nguyệt Dao dịu dàng mềm mại, nàng lắc đầu nói:

- Không cần nghĩ gì cả, chỉ cần đại ca không chê lão tam là được rồi, lão tam sẽ gả cho đại ca, không hề có chút tủi thân oan ức gì đâu mà ngược lại, ta cảm thấy rất vui sướng, thật sự lão tam không lừa ngươi.

Trong lòng Miêu Nghị thở ra nhẹ nhàng, mỉm cười:

- Tốt lắm! Vậy chúng ta quyết định như vậy đi, ta sẽ nói trước cho sư phụ ngươi biết một tiếng.

Nói đến đây, Nguyệt Dao hơi lo lắng, hỏi hắn:

- Sư phụ sẽ đồng ý chuyện này chứ?

- Nàng không đồng ý thì cũng phải đồng ý thôi, không cần thuận theo ý của nàng làm gì!

Miêu Nghị mười phần khí phách, giống như thoát ra khỏi tình cảm trai gái sẽ trở lại thành một Miêu Nghị sát phạt quyết đoán, lập tức lấy ra linh tinh liên hệ Mục Phàm Quân.

Tất nhiên Mục Phàm Quân sẽ không từ chối, cho dù muốn từ chối thì cũng không có cách nào từ chối được, toàn bộ sinh tử Lục Đạo đều rơi vào tay người kia, nàng đã ngờ ngợ rằng toàn bộ Lục Đạo đều là quân cờ của người nào đó, mà Miêu Nghị chính là người phát ngôn, ngay cả nàng cũng không có bất kỳ năng lực phản kháng, bị người ta bóp chặt trong tay.

Sau khi chấm dứt liên lạc với Miêu Nghị, Mục Phàm Quân lẳng lặng ngồi trên ghế phiền muộn, sao tự dưng tên Miêu Nghị này muốn nạp Nguyệt Dao làm thiếp? Nàng hiểu rất rõ quan hệ giữa hai người.

Tuy rằng Miêu Nghị đã quyết định việc của Nguyệt Dao, nhưng sắc mặt Vân Tri Thu vẫn tối tăm như cũ.

May mắn là, với tính cách việc nào ra việc nấy của nàng, những việc cần chuẩn bị cũng không hề thiếu sót ẩu tả qua loa, Vân Tri Thu trở về tiểu thế giới chuẩn bị thỏa đáng từng thứ một.

Ngay trước lúc Miêu Nghị chuẩn bị trở về tiểu thế giới, hắn đột nhiên nhân được một tin tức bất ngờ từ tinh linh, làm da đầu hắn run lên, ước hẹn giai nhân!

Nhưng cuối cùng, Miêu Nghị vẫn cố chấp mang Diêm Tu theo lặng lẽ rời khỏi Quỷ Thị đến nơi gặp mặt.


Rời khỏi Đãng Âm Sơn, trên một tinh cầu thế tục, biển xanh rộng lớn khôn cùng, dốc núi sừng sững, vô bờ vô bến.

Nhìn từ trên không, một sơn trang lẻ loi trơ trọi không bóng người, chỉ truyền đến những tiếng đàn sâu thẳm, hai người đang đang bay trên cao vừa nghe thấy tiếng đàn đã lách mình đi theo đến một lầu các có mặt hướng biển.

Mái tóc dài không điểm tô một chút trang sức nào để xõa ngang vai, bồng bềnh nghênh đón gió biển, Hoàng Phủ Quân Nhu mặc một bộ váy dài màu tím đang ngồi trên mặt đất đang gãy trên từng dây đàn, phát ra từng tiếng giống như khóc than.

Thanh xuân không đổi gương mặt trắng nõn nhìn trời toát lên một vẻ phong tình hiếm có.

Miêu Nghị im lặng, còn Diêm Tu hơi kinh ngạc, thì ra đại nhân đến gặp nàng sao? Không phải lúc trước ở trong trang, hai người đã bị chia cắt rồi sao?

Đương nhiên Diêm Tu sẽ không hỏi những chuyện không nên hỏi, chỉ làm những gì bản thân cần làm, lách mình đi ra ngoài, bắt đầu điều tra bốn phía xem có tai họa ngầm gì không.

Miêu Nghị chậm rãi đi tới đối diện, nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu đánh đàn hết sức chuyên chú. Đến khi hoàn thành một khúc đàn, dư âm vẫn còn lượn lờ quanh quần đâu đây, Hoàng Phủ Quân Nhu mới chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập u oán nhìn hắn, thực sự nàng không muốn nhìn thấy mặt người đàn ông này nữa.

Lúc trước khi mẫu thân nàng chia rẽ hai người, nàng còn muốn thoát thân đi gặp Miêu Nghị, vậy mà tin tức đại hôn của Miêu Nghị truyền đến, giống như sét đánh ngang tai tâm trạng của nàng tràn ngập đau khổ oán hận đến mức không thể nói nên lời thật sự chẳng muốn đối mặt với kẻ phụ tình này. Hoàng Phủ Quân Nhu đã tự mình dặn mình, chuyện giữa nàng và Miêu Nghị đã qua rồi, từ nay về sau nếu có gặp lại cũng chỉ là người qua đường. Ai ngờ, người mẹ nhẫn tâm chia rẻ hai người lại ép nàng đến gặp kẻ phản bội này, làm sao nàng có thể chịu nổi chứ?

Đối mắt Hoàng Phủ Quân Nhu đầy nổi oán hận sâu thẳm khôn cùng khiến Miêu Nghị chột dạ đến phát run, không phản bác được gì.

Kéo lấy làn váy dài chậm rãi đứng lên, Hoàng Phủ Quân Nhu đi đến tay vịn phía trước nhìn mặt biển rộng lớn mênh mông, nói:

- Nghe nói ngươi đã đại hôn, hiện tại ta chúc mừng có quá muộn không?

Miêu Nghị cũng từ từ đi đến đứng sóng vai bên cạnh nàng, thở dài thật sâu:

- Ta cho rằng sau này sẽ không gặp lại nhau nữa, nên...


Hoàng Phủ Quân Nhu cười lạnh, cắt ngang:

- Đây chính là lý do ngươi đại hôn à? Nghìn vạn lần đừng nói với ta rằng, bởi vì ngươi biết rõ ta và người đã không thể nào, vì thế mới dụ dỗ Vân Tri Thu, ngươi dám nói trước kia ngươi và Vân Tri Thu không có tư tình thử xem?

Miêu Nghị im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói chầm chậm:

- Thực xin lỗi!

- Thực xin lỗi? Ngưu đại nhân thật sự xem trọng tiểu nữ quá rồi, tiểu nữ không chịu nổi đâu!

- Quân Nhu, ta có lý do của riêng mình, ta cũng không muốn giải thích điều gì hết, ta thực có lỗi với ngươi nên ta xin lỗi ngươi, không cần phủ nhận điều đó. Chẳng qua người sống trên đời, có rất nhiều việc đều không thể tự mình làm chủ, bất kể ai cũng vậy thôi, có một vài việc ngươi không thể phủ nhận cho dù ta và Vân Tri Thu không cùng một chỗ, thì ta và ngươi cũng không thể đến với nhau quang minh chính đại được...

Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn nàng. Sau đó nói tiếp:

- Ngươi tìm ta chỉ vì vấn đề này sao?

Hoàng Phủ Quân Nhu bỗng nhiên xoay người nhìn thẳng vào hắn:

- Ta chỉ muốn ngươi nói thật cho ta biết thôi, ngươi đã từng yêu thích ta chưa? Hay chỉ xem ta là một món đồ chơi? Không được gạt ta, nghĩ thông suốt rồi hẳn trả lời, ta muốn nghe lời nói thật lòng!

Sau một lúc trầm mặc thật lâu, Miêu Nghị từ tốn đáp lại:

- Đối với ngươi, ngay từ đầu chỉ là chuyện không ngờ tới, chỉ có thể nói là xảy ra bất ngờ, hoặc kìm lòng không được. Sau đó ta ôm ý nghĩ ngươi tình ta nguyện vui đùa một chút, bởi vì ta biết rõ ta và ngươi không thể nào đến được với nhau, cuối cùng...

Cuối cùng chuyện xảy ra thế nào hắn cũng chẳng biết hình dung ra sao nữa.

Hoàng Phủ Quân Nhu tiếp tục ép hỏi:

- Cuối cùng thì như thế nào?

Miêu Nghị:

- Cuối cùng cũng có thích ngươi.

Những lời nói này của hắn thực chất vẫn trái lương tâm mình, hắn đoán chừng bản thân vui vẻ sung sướng với thân thể của nàng mới là phần lớn, thế nhưng vào lúc này đây, hắn không thể mở miệng nói ra lời làm tổn thương người khác, trong lòng hắn chứa đầy áy náy. Đột nhiên hắn phát hiện lời nói của Vân Tri Thu rất đúng, trong chuyện tình cảm này, bản thân thực sự không có chút đầu óc nào.