Như vậy đã rõ ràng rồi, chỉ có kẻ ngốc mới không đoán ra Miêu Nghị là ai. Lạc Quy đó bị mọi người chê cười khuôn mặt chỗ đỏ chỗ trắng, hai tay nắm chặt, cả người sắp bạo phát.
Lai lịch của hắn không bình thường, cha là Thân Lộ Nguyên Soái - Lạc Mãng, là con trai nhỏ nhất của Lạc Mãng, thân thận như vậy có lúc nào phải chịu bị nhục nhã như vậy.
Vì sao lại xem là nhục nhã? Quảng Mị Nhi tướng mạo kiều mị vô song như vậy, có nam nhân nào không muốn chiếm hữu chứ? Cộng thêm xuất thân của Quảng Mị Nhi, công có người theo đuổi là điều không thể nào, mà người có thể có tư cách theo đuổi Quảng Mị Nhi, bối cảnh ít nhất cũng phải đứng vào hàng người của triều đình, người bình thường nếu dám có vọng tưởng, vậy thì lật là ngay cả chết như thế nào cũng sẽ không biết, giống như là bởi vì bối cảnh của Quảng Mị Nhi cũng không có ai dám giở thủ đoạn làm loạn nàng.
Lạc Quy đương nhiên cũng là một trong những người theo đuổi nàng, phụ thân hắn là thuộc hạ tâm phúc của Quảng Thiên Vương, cũng đã ngầm cho phép Lạc Quy theo đuổi Quảng Mị Nhi, nguyên nhân giống nhau, mặc dù Quảng Thiên Vương không tán thành, thế nhưng cũng không phản đối con trai của Lạc Mãng theo đuổi con gái mình, còn về có đồng ý gả con gái cho con trai của Lạc Mãng hay không, không ai biết rõ được.
Ở hiện trường có hơn mười người, chỉ cần là nam nhi, có thể nói là không có một ai không động lòng với Quảng Mị Nhi, thế như sau khi xuất hiện việc của Cửu Hoàn Tinh Thiên Nhai tương thân, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, có lẽ là mọi người đều có cảm giác nguy cơ, cảm thấy mọi người còn cạnh tranh như vậy thêm nữa thì cũng không ai chiếm được, vì thế, mấy ngày trước khi Viên Khánh, những người theo đuổi Quảng Mị Nhi đã tập hợp lại một chỗ để bốc thăm, ai bốc được, Quảng Mị Nhi sẽ thuộc về người ấy.
Đương nhiên, cũng không phải là bọn họ rút thăm được thì có thể quyết định Quảng Mị Nhi có thể gả cho ai, mà là ai bốc được thăm, những người khác sẽ phải lui ra khỏi hàng ngũ theo đuổi nàng. cùng nhau trợ giúp người bốc được thăm theo đuổi Quảng Mị Nhi, tóm lại không thể rơi vào trong tay người ngoài, để cho con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.
Lạc Quy không khác gì gặp được vận may, hắn bốc trúng que ngắn nhất, tiện sát người bên cạnh, không có đối thủ cạnh tranh, bất luận là bản thân hắn cho rằng, hay là thuyết pháp của bằng hữu ở trong vòng, thì cũng đều đem Quảng Mị Nhị biến thành nữ nhân của hắn.
Mấy hôm nay Lạc Quy đã hưng phấn không thôi, vẫn cứ ảo tưởng đến cảnh tượng Quảng Mị Nhi thiên kiều bách mị (người con gái vô cùng xinh đẹp) khỏa thân ở trong ngực hắn uyển chuyển cung phụng hắn.
Ai nghĩ đến, trước mắt đột nhiên lại xuất hiện một con trùng thối, bảo hắn làm sao chịu nổi đây! Ánh mắt tức giận, căm hận, giống như hận không thể nào xé xác Miêu Nghị ra!
Miêu Nghị cầm thương đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh nhìn phản ứng của đám người đó, hiểu rồi, việc Khấu gia dặn dò trước đó đã đến rồi, phiền phức tìm đến cửa rồi.
Miêu Nghị đã trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy nếu như ngay cả một chút mờ ám rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra, vậy hắn cũng phí công lăn lộn rồi.
Thế nhưng hắn thật sự rất bình tĩnh, mỏi mắt mong chờ, cũng muốn nhìn xem đám người này có gan to đến mức nào.
Quảng Mị Nhi oán hận trừng mắt nhìn Doanh Huy đang đổ dầu vào lửa, thấy Lạc Quy đã nắm chặt hai tay từng bước bức tới chỗ Miêu Nghị vội vàng nghiêng người tiến lên, chắn trước mặt Miêu Nghị, chỉ tay vào Lạc Quy quát:
- Là ai thì mắc mớ gì đến ngươi? Lạc Quy, ngươi đứng lại cho ta, ngươi muốn làm gì?
Lạc Quy nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mị Nhi, nàng tránh ra!
Quảng Mị Nhi quát:
- Ngươi là thứ gì, đến phiên ngươi tới đây quản ta sao? Lập tức cút cho ta băng không đừng trách ta không khách khí!
Không phải nàng không biết là lạc quy yêu thích mình, nhưng nàng căn bản là thấy chướng mắt, mẫu thân nàng Mị Nương cũng thấy chướng mắt. Dùng lời của mẫu thân để nói, Lạc Quy người này đầu óc không linh hoạt, đơn thuần là người chỉ biết dựa vào gia thế bối cảnh mà hồ đồ chờ chết, Lạc gia cũng không thể nào tổn phí số lượng lớn tài nguyên để đẩy loại người này lên thượng vị được, cứ cho như có đẩy được lên đi chăng nữa thì sớm muộn cũng bị đối thủ cạnh tranh kéo xuống. Căn bản là không chống đỡ nổi cục diện. Còn giá mà gả cho loại người này không có một chút tiền đồ nào đáng nói, thế nhưng mẫu thân cũng đã dặn dò, phụ thân của Lạc Quy dù sao cũng là bộ hạ tâm phúc của cha con, con thích hay không thích là một việc. ngoài mặt không cần phải ra vẻ khó coi quá.
Lạc Quy trừng mắt giận dữ, nói:
- Mị Nhi, nàng thật sự sẽ không cùng hắn có gì đó chứ?
Quảng Mị Nhi bị lời nói này làm cho xấu hổ không thôi, nàng và Ngưu Hữu Đức quả thực đã phát sinh một chút chuyện khó mà mở miệng nói ra được giậm chân, nói:
- Ngươi nói năng bậy bạ gì đó, lập tức cút cho ta!
Lạc Quy nói:
- Nếu như không có gì nàng mau tránh ra cho ta, không phải việc của nàng!
Doanh Huy phe phẩy chiếc quạt khẽ nhếch môi lên cười lạnh một cái, đập đập cây quạt ở sau lưng, thủ thế.
- Mị Nhi, mọi người đều là bằng hữu, sao lại cãi vã nhau thế.
Phía sau xuất hiện một đám nữ nhân, kéo tới bên cạnh Quảng Mị Nhi, mồm năm miệng mười, nửa kéo nửa đẩy, nửa kéo Quảng Mị Nhi sang một bên khuyên nhủ:
- Các ngươi... các ngươi... các ngươi làm cái gì? Các ngươi thả ta ra!
Bị một đám người giữ lại không thoát ra được, Quảng Mị Nhi vội vàng hét lớn, nàng biết nếu bản thân mình không chống cự được, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Lạc Quy tức giận nhìn chằm chằm Miêu Nghị, không có Quảng Mị Nhi chống đỡ, thấy Miêu Nghị bình tĩnh như vậy, trong lòng hắn có chút lo lắng, nói cho cùng thì người có tên, cây có bóng, danh tiếng của Ngưu Hữu Đức ở đó, tên gia hỏa này cũng không phải là người hiền lành, thế nhưng cũng có hung danh là ở trong trăm vạn đại quân là tới thật đánh thật.