Một đám người của Khấu gia vây xung quanh Miêu Nghị cười hi hi ha ha quay vòng vòng quan sát, tiếng gọi “cô phụ” đó của Khấu Văn Lam rõ ràng là có chút miền cưỡng, vẻ mặt cười khổ.
Vân Tri Thu không tới gần, chỉ đứng ở xa xa cùng với Miêu Nghị bốn mắt nhìn nhau.
Miêu Nghị nhìn nàng mỉm cười, hắn thường duy trì liên lạc với Vân Tri Thu, biết hiện nay trên dưới Khấu gia đối với nàng rất tốt, các phe thậm chí còn có chút ý vị lôi kéo, xu nịnh nàng, được Câu Việt nhắc nhở Miêu Nghị cũng khuyên bảo nàng, cố gắng đừng bị cuốn vào cuộc tranh đấu trong nội bộ của Khấu gia.
Nhìn Miêu Nghị một thân ngân giáp đang đứng gác ở góc ruộng, Vân Tri Thu lại cắn chặt môi, cuối cùng khó mà có thể khống chế được tâm tình của mình, thực sự là không nhìn nổi nữa, một tướng quân trước kia năm quyền sinh sát trong tay lại luân lạc tới mức độ này, quay đầu, lệ nóng tràn mi tuôn ra, nhào vào trong lòng Thư Hoan Nương ở bên cạnh, nói:
- Đều là muội hại chàng...
Thư Hoan Nương ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, khuyên nhủ nói:
- Thất muội, nhanh thôi, rất nhanh sẽ không sao nữa, chỉ là hổ thẹn nhất thời mà thôi, muội phu (chồng của muội muội) sóng to gió lớn nhiều như vậy đều đã vượt qua rồi, ít ngăn trở chèn ép này căn bản là muội phu sẽ không để vào trong mắt đâu. Muội phu không phải là một người bình thường, nếm trải khổ trong khổ mới là người trên người, hắn muốn vùng lên chắc chắn sẽ không thể nào thuận lợi như những tử đệ nhà quyền quý, nhưng một khi vùng lên, đó chính là dựa vào thực lực cứng rắn mới được, cũng không phải là các tử đệ quyền quý kia có thể so sánh được, cha rất coi trọng muội phu, đợi hình phạt trăm năm qua đi, chính là lúc muội phu một bước lên mây.
Miêu Nghị ra hiệu một chút, đoàn người của Khấu gia đưa Vân Tri Thu rời đi.
Trước khi chia tay, Khấu Tranh thản nhiên dặn đi dặn lại nói:
- Lúc này không cần làm nhiều việc không cần thiết, ta đã thông báo cho các tử đệ của Khấu gia ở gần đây rồi, có việc sẽ lập tức lộ diện chống đỡ giúp ngươi.
Trước khi Viên Khánh Miêu Nghị đã được Khấu gia dặn dò, nói lần Viên Khánh này có thể sẽ có người tới tìm hắn gây phiền phức, bảo hắn càng thêm cẩn thận.
Miêu Nghị cảm thấy khó hiểu, lẽ nào còn có người dám nháo sự ở trong Ngự Viên sao?
Ý của Khấu gia chính là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, có Khấu gia chống đỡ, các nhà khác tự nhiên sẽ không ra ngoài sáng, thế nhưng chỉ sợ các nhà đó âm thầm hạ thủ trong bóng tối, nhân cơ hội diệt trừ Ngưu Hữu Đức hắn, ám sát thì chưa đến mức ấy, chỉ sợ lúc Vân Khánh các tử đệ của các nhà đến chỗ hắn dạo chơi, rất có khả năng sẽ có người cố ý khiêu khích hắn, sau khi chọc giận hắn liền nhân cơ hội hạ độc thủ, đến lúc đó cho dù có xảy ra chuyện cũng là con cháu không tốt trong số các tiểu bối bên dưới xảy ra tranh chấp gây ra việc ngoài ý muốn, các tử đệ các nhà vốn dĩ có chút chơi bời lêu lổng mặc kệ chính sự.
Cho nên Khấu gia hết lần này đến lần khác căn dặn, gặp phải những người khiêu khích phải hết sức kiềm chế, mọi việc đợi qua một trăm năm này rồi hãy nói.
Miêu Nghị nói:
- Không cần đâu, mặc dù ta bị giáng chứng thấp nhất, nhưng suy cho cùng cũng chấp chưởng Ngự Viên nhiều năm như vậy, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không ứng phó được, vậy cũng không cần bưng bít nữa.
Cách chức thành một thiên binh còn có thể có hào khí như vậy, quả nhiên là người phi thường! Mắt Khấu Tranh lộ ra sự tán thưởng, đưa tay vổ lên vai hắn, cũng quay người rời đi.
Yên tĩnh được không bao lâu, Miêu Nghị phát hiện xung quanh còn có mấy huynh đệ phân bố lẻ tẻ đều nhìn về chỗ hắn, hắn quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy sau người trên không có một nữ tử đang lơ lửng ở đó, một thân váy trắng, kiều mị vô song, không phải ai khác, chính là Quảng Mị Nhi.
- Ngưu đại ca! - Quảng Mị Nhi cười khúc khích, lắc mình hạ xuống bên cạnh hắn.
Nói thực, nhìn thấy nữ nhân này, Miêu Nghị lại ngại ngùng kỳ lạ, lúc trước không khống chế được cái tay không yên phận kia của bản thân, sờ soạng những chỗ không nên sờ, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ không sao của đối phương, hắn cũng thản nhiên cười, nói:
- Sao muội lại đến đây? Đến xem ta mất mặt sao?
Quảng Mị Nhi chắp tay sau lưng, lượn quanh đánh giá trên dưới Miêu Nghị gật đầu nói:
- Không xấu lắm. Ngưu đại ca mặt bộ ngân giáp này cũng rất uy võ, hơn nữa, ai không biết huynh sắp trở thành con rể của Khấu Thiên Vương rồi, ngân giáp này sợ là cũng không mặc được bao lâu nữa rồi.
Miêu Nghị lắc đầu, nói:
- Có chuyện gì sao?
Quảng Mị Nhi khẽ đảo đôi mắt xinh đẹp một cái, nói:
- Đã nói là bằng hữu mà, muội vừa đến đây, qua thăm băng hữu một chút không được sao? Chăng lẽ là lúc đó huynh miễn cưỡng, bây giờ đổi ý rồi sao?
Miêu Nghị cười ha ha nói:
- Làm gì có chuyện đó... - Lời chưa nói xong, ánh mắt khẽ động, nghiêng sang một bên.
Quảng Mị Nhi thấy có sự khác thường, đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy có chừng mấy chục người nam nam nữ nữ y phục hoa mỹ, dắt tay nhau từ trên trời hạ xuống, khí thế đó lại có thể xuất hiện ở nơi này, vừa nhìn đã biết là tử đệ nhà quyền quý rồi, thái độ của mỗi người đều kiêu căng, hoặc là mỗi người đều lộ ra ánh mắt không thiện đối với Miêu Nghị.
- Lạc Quy, ta nói không sai chứ, Mị Nhi muội muội của ngươi có phải là đang hẹn hò riêng với người ta không? - Một nam tử gầy gò gấp chiếc quạt giấy trong tay lại, gò một cái vào một nam tử cao lớn bên cạnh, cười ha ha.
Bên trên có mấy chục người đi cùng, nữ thì hé miệng cười trộm, nam thì đều cười lớn.
Nam tử cao lớn tên là Lạc Quy đó chợt đỏ bừng mặt trong tiếng cười nhạo của mọi người. Quảng Mị Nhi chỉ vào nam tử cao gầy khẽ kêu lên, nói
- Doanh Huy, ngậm cái miệng thối của ngươi lại!
Lạc Quy đột nhiên chỉ tay vào Miêu Nghị, tức giận nói:
- Mị Nhi, người này là ai?
Doanh Huy mở chiếc quạt ra, khè quạt, nói:
- Lạc Quy, hà tất phải giả bộ hồ đồ như vậy, việc tương thân ở Cửu Hoàn Tinh Thiên Nhai ta không tin là ngươi chưa từng nghe nói ở đây bên trên ngự viên mặc một bộ ngân giáp đứng canh gác còn có thể có ai nữa? Sớm biết ngươi sẽ như vậy, ta đã không nói với ngươi rồi, tránh cho ngươi nặn ra bộ dạng này.