Phi Thiên

Chương 253-2: Đô thành (Hạ)

Hắn bèn lên tiếng hỏi Điền Thanh Phong:

- Địa phương này thật sự là địa phương tốt, chẳng qua là nơi đây khắp nơi bị nước bao quanh, sợ là tín đồ ra vào lui tới không thuận tiện, chẳng biết tại sao lựa chọn kiến tạo đô thành ở chỗ này?

Dường như La Song Phi vẫn còn đang tức giận Miêu Nghị bĩu môi, nhìn bộ dáng kia dường như đang châm chọc Miêu Nghị ngu ngốc.

Điền Thanh Phong không phải là lần đầu tiên tới đô thành, ở bên cạnh giới thiệu:

- Tín đồ sinh sống hàng ngày không thể rời bỏ nước, hơn ngàn vạn tín đồ tụ tập chung một chỗ sinh sống càng cần nguồn nước thật nhiều, không chọn địa phương có nhiều nguồn nước xây thành sợ là không được. Có người nói vui, ở bên trong đô thành công cụ thông hành thường dùng nhất là thuyền, đường đi nhiều nhất là cầu, bởi vì nơi này khắp nơi toàn là cầu.

Thì ra là như vậy! Miêu Nghị gật đầu một cái, hỏi:

- Nghe nói Quân Sứ Thìn lộ ở bên trong đô thành, không biết ở vị trí nào?

- Đại nhân mời xem!

Điền Thanh Phong giơ tay lên chỉ về phía ngọn núi lớn ngoài xa cao vút tận chín tầng mây:

- Quân Sứ ngụ ở trên núi, nếu Đại nhân có hứng thú cũng có thể lên đó ở một chuyến.

Miêu Nghị còn cho là mình nghe lầm, bèn hỏi lại:

- Lão không nói đùa chứ, chỗ ở Quân Sứ chúng ta cũng có thể ở được sao?

Điền Thanh Phong cười nói:

- Đại nhân hiểu lầm rồi, chỉ vì nhân khẩu trong thành thật sự quá nhiều, nên đã không còn nhiều đất trống nữa, cho nên ngọn núi chỗ ở của Quân Sứ cũng biến thành đa dụng. Bất quá người ngoài cũng rất khó quấy rầy Quân Sứ, nửa đoạn trên ngọn núi kia là không phận sự miễn vào, nửa đoạn dưới được thương hội Tiên Quốc dùng để kinh doanh. Tu sĩ đi tới đô thành đều có thể vào ở, chỉ là phí dụng khá cao, nghe nói ở một ngày tốn không ít tinh tệ. Nhưng ở nơi đây tuyệt đối an toàn, thông thường không ai dám gây chuyện ở chỗ ở Quân Sứ, những địa phương khác cũng không dám bảo đảm.


A! Miêu Nghị nhất thời hứng thú:

- Đi! Đi hỏi thăm tình huống thử xem, nếu như thích hợp, chúng ta cũng làm hàng xóm Quân Sứ một chuyến.

Đối với chuyện này, La Song Phi bên cạnh lại bĩu môi thật dài, dường như hết sức khinh thường. Bất quá thấy nơi đây người tới người lui hết sức phồn hoa, ánh mắt lại trở nên sáng rực, có thể nhìn ra y là một người thích náo nhiệt.

Trên đường thấy trên từng ngọn núi nhỏ được khai phá từng động quật, thỉnh thoảng có thể thấy có người ra vào, Miêu Nghị lại chỉ hỏi:

- Đó là dùng để làm gì?

- Cũng là tu sĩ ở, thông thường là các tán tu ở, bất quá cũng thu tiền, bất quá so ra rẻ hơn nhiều.

- Ở sơn động như vậy cũng thu tiền sao?

- Bên trong thành toàn là địa phương tấc đất tấc vàng, muốn tìm một chỗ đặt chân không mất tiền ở chỗ này, sợ là không có khả năng.

- Trong thành không có khách sạn sao?

- Khách sạn thông thường quá ồn ào huyên náo, bất lợi cho tu hành. Khách sạn cao cấp, những tán tu này cũng không ở nổi, cũng không phải ngươi không biết tình huống tán tu.

Miêu Nghị gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu, hắn biết chuyện này, có lúc thậm chí tán tu không bằng dân chúng bình thường.

Dân chúng bình thường bởi vì mỗi ngày phải cống hiến nguyện lực, là nguồn gốc nguyện lực của tu sĩ thiên hạ, ngược lại có thể được bảo vệ tốt hơn. Nếu để cho đám tán tu thân mang pháp lực tham gia vào đời sống dân chúng, dân chúng bình thường không tranh đoạt lại bọn họ, sẽ làm khuấy động cuộc sống của tín đồ bình thường, cho nên quan phương sẽ không cho phép tán tu tranh lợi với dân.

Giống như các môn các phái, nếu như muốn kinh doanh chuyện gì đó cũng không thể nhúng tay trực tiếp, mà phải kiếm người đứng ra đại diện trong số tín đồ bình thường. Chuyện này còn phải có chỗ dựa che chở, cũng giống như Lam Ngọc môn phát triển ở Nam Tuyên phủ, chính là đạo lý này.

Cứ như vậy, e rằng tán tu thông thường chưa chắc đã kiếm chác được nhiều hơn dân chúng bình thường. Bởi vì dân chúng bình thường có nguồn thu nhập hợp pháp, nhưng tán tu lại không có, không ở được khách sạn hạng sang cũng có thể hiểu được. Dĩ nhiên, tán tu cũng có thể lợi dụng pháp lực bản thân đi trộm đi cướp, nhưng mấu chốt là phải biết hậu quả nặng nề tới mức nào.


Bất quá Miêu Nghị rất tò mò, hắn biết tình cảnh tán tu không ổn, nhưng ở Đông Lai thành cũng chưa từng thấy tán tu tụ tập, không hiểu vì sao nơi này nhiều như vậy.

Bèn quay sang hỏi Điền Thanh Phong:

- Nếu nơi này ngay cả ở trong sơn động cũng phải trả tiền, cuộc sống gian nan như vậy, vì sao bọn họ còn ở lại chỗ này không đi? Chỉ cần tới bất cứ địa phương nào khác như rừng sâu núi thẳm cũng còn tốt hơn nơi này, tối thiểu không cần phải tốn tiền, không phải là phần lớn tán tu đều đi Lưu Vân Sa Hải kiếm sống rồi sao?

- Đại nhân nói thật buồn cười, Lưu Vân Sa Hải có thể nói là nơi cùng hung cực ác, đó là chỗ lấy thực lực nói chuyện, muốn cướp chỉ cần mạnh hơn, muốn giết chỉ cần thắng được, không có bất kỳ quy tắc nào, không có chút bản lãnh sẽ không có cách nào đứng chân được nơi đó. Ở chỗ này lại khác, tối thiểu cũng được bình yên, còn có thể nương tựa thương hội Tiên Quốc, một khi thương hội Tiên Quốc cần nhân thủ hộ tống vật dụng gì đó, những người này sẽ có việc làm.

- Quan trọng nhất là đô thành có nhiều cơ hội hơn những nơi khác, nếu tình cờ gặp quý nhân chiếm được hảo cảm của người ta, chỉ cần người ta tùy tiện tiến cử nói không chừng chớp mắt sẽ trở thành người của quan phương. Loại chuyện như vậy thường hay xuất hiện, đây chính là nguyên nhân chân chính hấp dẫn những tán tu ở lại chỗ này.

- Thì ra là như vậy!

Miêu Nghị gật đầu một cái, lần này tới đây coi như là mở rộng tầm mắt rồi.

Hắn vừa dứt lời, trong một sơn động trên sườn núi gần đó thình lình xuất hiện một phụ nhân trung niên xinh đẹp, phong vận dư âm, nhìn chung quanh thấy phía dưới trên đường có một đội long câu từ từ chỉ chỏ bốn phía từ từ tiến về phía trước, nhìn qua cũng biết là mới tới đô thành này lần đầu tiên.

Phụ nhân sáng mắt lên, lập tức sửa sang lại tóc tai, kéo cổ áo trước ngực trễ xuống thêm chút nữa, để lộ ra gần nửa bộ ngực trắng trẻo, nhanh chóng phi thân xuống ngăn ở trước mặt bọn Miêu Nghị.

Bọn Miêu Nghị sửng sốt, ngừng chân lại tỏ vẻ không hiểu chuyện gì.

Phụ nhân kia khom người hành lễ:

- Phải chăng là các vị mới tới đô thành, có cần người dẫn đường chăng?

Điền Thanh Phong bên cạnh khoát tay nói:

- Không cần, tránh đường.

Ánh mắt phụ nhân kia đang nhìn chằm chằm vào sáu chiếc nhẫn trữ vật mà Miêu Nghị đang đeo trên tay, sáng rực lên, không để ý tới lời của Điền Thanh Phong, cố ý ưỡn cao bộ ngực đầy đặn:

- Vị đại gia này, đô thành địa phương nào có gì vui, địa phương nào ăn ngon, tiểu phụ nhân biết rất rõ ràng, có thể làm hướng đạo cho các vị miễn phí, bảo đảm các vị ăn chơi tận hứng.

Bộ ngực của nàng quá hùng vĩ, cộng thêm y phục tương đối hở hang, bày ra trước mặt, bọn Miêu Nghị muốn không nhìn cũng rất khó.

Ai ngờ La Song Phi gần đây một mực không lên tiếng thình lình lạnh lùng liếc xéo:

- Đại nhân, mắt của ngươi nhìn đi đâu vậy, chưa từng thấy qua nữ nhân sao?