- Sau khi Trở về Vân Hoa tông, nghe được lời nói tu sĩ trong môn ta mới biết, lúc đó Vân Hoa tông thật sự có thu một bé gái, phát hiện lại là Phượng thể trời sinh. Thế nhưng Vân Hoa tông còn chưa kịp biết tên đã bị Thiên Ngoại Thiên Hồng Trần Tiên Tử vừa khéo tới nơi mang đi. Hôm nay lại có tin tức, nói bé gái được mang đi năm xưa đã trở thành đệ tử thân truyền của Tiên Thánh Mục Phàm Quân, cũng chính là Nguyệt Dao Tiên Tử bây giờ.
Miêu Nghị trợn mắt há mồm, lúc trước ở Lam Ngọc môn nghe Hồng Trường Hải đề cập tới Nguyệt Dao Tiên Tử, lúc ấy chẳng qua không có ấn tượng gì nhiều, chẳng lẽ Nguyệt Dao Tiên Tử thật sự là lão Tam sao!?
Hồng Tụ, Hồng Phất bên cạnh cũng nhìn chằm chằm hắn, hai nàng đang thầm nhủ trong lòng, nếu như Nguyệt Dao Tiên Tử thật là muội muội của hắn, vậy hắn thật đúng là tiền đồ vô lượng rồi.
Miêu Nghị đột nhiên ngồi sát lại, cầm tay Yến Bắc Hồng hỏi:
- Yến Đại ca có thể xác nhận chuyện này chăng?
- Loại chuyện như vậy làm sao có thể xác nhận, Thiên Ngoại Thiên cách bọn ta quá xa vời, ta không có năng lực đi xác nhận, bất quá ta nói như vậy tự nhiên là có chứng cớ rõ ràng.
Miêu Nghị vội vàng hỏi:
- Có chứng cớ gì?
Yến Bắc Hồng vỗ vỗ lưng bàn tay của hắn, giải thích:
- Lúc ấy ta thấy toàn bộ người gia nhập Vân Hoa tông là nam tử trưởng thành chính là chứng cứ. Lão đệ thử nghĩ mà xem, có mấy nữ nhân dám vào Vạn Trượng Hồng Trần vào sinh ra tử như vậy, chớ nói chi là bé gái, bé gái bình thường làm sao có thể mang tiên thảo ra khỏi Vạn Trượng Hồng Trần? Cho nên bé gái có thể mang theo tiên thảo gia nhập Vân Hoa tông, ngoại trừ lệnh muội được lão đệ đưa vào có lẽ cũng không còn ai khác.
Trong đầu Miêu Nghị như vừa nổ đùng một tiếng, có thể nói hoàn toàn choáng váng. Chẳng lẽ nha đầu tóc vàng cháy năm xưa hay khóc nhè thật sự là Nguyệt Dao Tiên Tử được người đời ngưỡng mộ sao, làm sao có thể như vậy được? Thế nhưng lời của Yến Bắc Hồng đúng là có đạo lý...
Trong đình yên tĩnh, Miêu Nghị im lặng ngồi ngây ra, hoang mang ngơ ngác.
Trước kia vẫn muốn tìm được lão Tam, bây giờ cơ hồ có thể xác nhận Nguyệt Dao Tiên Tử chính là lão Tam, hắn lại có vẻ không biết phải làm sao.
Hôm nay lão Tam còn sống tốt hơn cả hắn hàng ngàn hàng vạn lần, đã không cần hắn chiếu cố, chỉ sợ tìm được còn không biết là ai chiếu cố ai.
Yến Bắc Hồng bưng chén rượu nhẹ nhàng uống từng ngụm, thỉnh thoảng liếc nhìn thái độ của Miêu Nghị.
Thấy hắn thật lâu không có phản ứng, Yến Bắc Hồng để chén rượu xuống nói:
- Thật ra thì sau khi biết được lệnh muội bị Hồng Trần Tiên Tử mang đi, ta cũng muốn tìm ngươi báo cho một tiếng, nói không chừng ta cũng có thể hưởng lây chút vinh quang, thế nhưng cũng không biết thân ngươi ở phương nào.
Y nói lời này là lời thật, Miêu Nghị có muội muội đi Thiên Ngoại Thiên, có thể lôi kéo được mối quan hệ này đương nhiên là chuyện tốt, đây cũng là nguyên nhân y vẫn nhớ chuyện này.
Miêu Nghị phục hồi tinh thần lại, cười khổ nói:
- Yến Đại ca có lòng rồi.
Yến Bắc Hồng hỏi:
- Có Nguyệt Dao Tiên Tử làm chỗ dựa, lão đệ cất cánh bay cao chỉ là vấn đề thời gian, không biết lúc nào lão đệ đi tìm lệnh muội?
Miêu Nghị lại trầm mặc một trận, hồi lâu sau ngẩng đầu gằn từng chữ nói:
- Hy vọng Yến Đại ca không nói chuyện này với người ngoài.
Yến Bắc Hồng ngẩn ra, ánh mắt lóe lên ừm một tiếng, gật gật đầu..
Miêu Nghị vừa mới tới không bao lâu không ở lại, chỉ mời Yến Bắc Hồng có rảnh rỗi đi Đông Lai động, còn chưa uống rượu xong đã vội vàng cáo từ, dường như không dám nhìn ánh mắt có vẻ thú vị của Yến Bắc Hồng thêm nữa.
Đích thân đưa Miêu Nghị đến sơn môn, đưa mắt nhìn nhân mã Miêu Nghị đi xa, Yến Bắc Hồng mới quay trở về lương đình tiếp tục uống rượu.
Hồng Tụ bên cạnh rót rượu hỏi:
- Sơn chủ, Miêu gia vội vã rời đi, phải chăng là vội vã đi tìm Nguyệt Dao Tiên Tử nhận nhau?
Yến Bắc Hồng lắc đầu nói:
- Nhiều lắm là đi ấn chứng Nguyệt Dao Tiên Tử có phải là muội muội hắn hay không, nếu như phải, e rằng vĩnh viễn sẽ không đi nhận…
Hồng Tụ giật mình nói:
- Đây là vì sao?
- Chưa nghe nói qua thân thích nghèo sao?
Yến Bắc Hồng cười lạnh nói:
- Hắn từ xa vạn dặm bôn ba tới chỉ vì tìm muội muội, có thể nói dụng tâm lương khổ. Nhưng nếu là Nguyệt Dao Tiên Tử muốn tìm ca ca, sợ là sẽ dễ dàng hơn nhiều, bởi vì không phải là Miêu Nghị không có điều kiện tra tìm, Miêu Nghị chính thức có tên trên thân phận tịch, tra một cái liền biết. Huynh muội hẳn đã sớm nhận nhau mới đúng, nhưng thân thích nghèo luôn khiến cho người ta hiềm ghét. Vị lão đệ của ta tính tình cương ngạnh, e rằng bây giờ hắn chưa chắc đã dám đi ấn chứng Nguyệt Dao Tiên Tử có phải là muội muội mình không.
Hồng Tụ, Hồng Phất nhìn nhau, đều lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, đây là Miêu gia đã chán nản trong lòng, một khi xác nhận chỉ sợ càng thêm thất vọng.
-----------
Bọn La Song Phi vội vã đi theo Miêu Nghị rời đi Thanh Vân sơn, ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì. Miêu Nghị chỉ nói câu ‘trở về’ cũng không có mở miệng nói chuyện nữa, trầm mặc ít nói, dù là La Song Phi cố ý trêu đùa cũng không được.
Chẳng qua là La Song Phi chỉ nhiều chuyện hỏi một câu, lại hỏi Lục Tuyết Hinh kia rốt cục là ai, chọc cho Miêu Nghị thốt nhiên giận dữ, thiếu chút nữa động thủ, dọa La Song Phi giật mình.
Lúc Miêu Nghị muốn giết La Song Phi cũng không thấy tức giận như vậy, đã thật sự khiến cho y giật mình kinh hãi. Vì vậy trong ánh mắt La Song Phi lộ vẻ uất ức cũng phải ngậm miệng lại, có vẻ hơi tức giận, không nói chuyện với Miêu Nghị nữa.
Tóm lại Miêu Nghị cho người ta cảm giác giống như là muốn chạy trốn khỏi nơi này, làm như mình chưa từng tới đây bao giờ.
Điều này làm cho mọi người không biết nói gì, ở khoảng cách xa như vậy chạy tới, dường như cũng không làm gì, lại trở về như vậy, có phải ăn no không có việc gì làm hay không...
-----------
Dọc đường bôn ba, lại tốn gần ba tháng mới trở lại Thìn lộ, đến đô thành Thìn lộ.
Nơi đây khí hậu rõ ràng bất đồng Nam Tuyên phủ, đã vào Đông nhưng vẫn là mùa Xuân ấm áp hoa nở.
Toàn bộ đô thành là ba phần sơn, ba phần nước, ba phần đất bằng, khắp nơi là sơn thủy nối liền, còn chưa tiến vào đã cảm nhận được nơi đây phồn hoa từ trên người thương nhân chạy ngược chạy xuôi ra ra vào vào không ngớt, hơn ngàn vạn dân số tụ tập chung một chỗ, muốn không phồn hoa cũng khó khăn.
Vì không quấy rầy dân sinh, đô thành có mở ra một con đường chuyên cung cấp cho long câu tu sĩ đặc biệt ra vào, bọn Miêu Nghị theo một cây cầu lớn dong ruổi mà qua, dưới cầu thuyền tới thuyền lui thu hút hắn dừng chân ngắm nhìn giây lát.
Dõi mắt nhìn quanh, từng mảnh dân cư cùng cửa hàng được sơn thủy uốn lượn bao quanh giống như tranh vẽ, trên đường phố người người lui tới, ngựa xe như nước. Cảnh tượng như vậy nhìn qua vô tận, làm người ta tâm thần sảng khoái, khiến cho Miêu Nghị không khỏi cảm thán.