Bên này của Vũ Khúc vừa xác nhận không phải là do thủ hạ mình làm, phía Phá Quân động tác chậm một chút, còn đang đợi phản hồi từ mặt dưới.
Thanh chủ chỉ có thể lạnh lùng nhẫn nại chờ đợi, hắn không thể loạn chụp mũ lên đầu Phá Quân khi sự tình còn chưa được làm rõ, nhỡ ra không liên quan gì đến Tả đốc vệ của Phá Quân, thì chẳng phải thành chuyện cười.
Hắn chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong đại điện, tâm lí rất là phiền muộn, quân cận vệ động thủ với quân địa phương thì cũng không có gì, nếu có thể nhờ thế mà giải quyết dễ dàng thế lực địa phương, hắn còn mong không được quân cận vệ thường xuyên làm như vậy, then chốt là không ăn được thịt còn chọc cho một thân tanh hôi, lại còn sắp triều hội đến nơi, hắn có thể tưởng tượng ra khi đó mấy vị Thiên vương sẽ nhảy ra muốn một lời giải thích. Có một số giới hạn các bên đã phân rất rõ ràng, bên kia không tự tiện nhúng tay quân cận vệ, quân cận vệ cũng không thể tự tiện nhúng tay sự vụ địa phương, càng huống hồ là trực tiếp động thủ vây công đại khai sát giới, nếu thật xác minh là quân cận vệ động tay, hắn biết ăn nói thế nào với đại thần trong triều? Khẳng định lại muốn nhân chuyện này, đề ra phương án thống nhất quân cận vệ cùng thế lực địa phương!
Phá Quân quay đầu nhìn hướng Vũ Khúc, âm thầm truyền âm:
- Không phải người của ngươi làm?
Vũ Khúc ngầm đáp lời:
- Bên này của ta vừa nhân được tẩu báo từ mặt dưới liền lập tức tiến hành hạch tra, toàn bộ nhân mã hữu đốc vệ đều trong tầm chưởng khống, không người nào đi Dậu đinh vực, huống hồ Đô thống Dậu đinh vực vốn là người bên ta cài cắm xuống.
Phá Quân im lặng không nói, trong lòng cũng hồ nghi bất định, chẳng lẽ người bên mình làm? Mặt dưới không khả năng có lá gan lớn như vậy! Trừ phi có người đầu óc lẩn thẩn, nếu không ai sẽ chọc ra chuyện phiền toái lớn đến thế?
Giám sát hữu sử Cao Quán nhàn nhạt quét mắt nhìn tình hình trong điện tay thu lại tinh linh, đột nhiên lên tiếng nói:
- Bệ hạ! Ta nghỉ là ta đã biết người nào làm rồi.
Chúng nhân nhất tề nhìn lại. Thanh chủ chợt quay người, nhìn chăm chăm hắn, hỏi:
- Ai?
Cao Quán hờ hững nhổ ra một cái tên:
- Ngưu Hữu Đức!
- …
Trong điện nhất thời lặng ngắt như tơ.
Đừng nói những người khác trợn mắt, ngay cả Thanh chủ khi nghe được cái tên này cũng đều sửng sốt. Vẻ tức tối trên mặt rõ ràng biến mất, ngược lại hiện ra vẻ hồ nghi, nói:
- Ngưu Hữu Đức? Sao lại là hắn?
Cao Quán trước sau như một bình tĩnh nói:
- Vừa liên hệ được với thám tử của giám sát hữu bộ tại Dậu đinh vực Cưu Hoàn tinh, lệnh nó nhanh chóng đi tìm hiểu tình hình, đại khái biết được một ít manh mối trong chuyện này. Đô thống Dậu đinh vực Chử Tử Sơn nhìn vừa mắt lão bản nương Vân Hoa các ở Thiên phố Cửu Hoàn tinh, tên là Vân Tri Thu, muốn cường ngạnh lấy nữ nhân này, thậm chí còn muốn nghênh thú vào cửa.
Vừa nghe lời này, Phá Quân có vẻ không vừa lòng, hừ lạnh một tiếng ngắt lời nói:
- Chi bằng điểm này liền có thể đoán định là Ngưu Hữu Đức làm? Chẳng lẽ lại Ngưu Hữu Đức muốn bênh vực cô gái kia? Cũng phải lúc bệ hạ lấy Thiên phi, Ngưu Hữu Đức cũng từng làm thế, nhưng mà chuyện này hắn vừa vặn đụng đến, còn không đến nổi đi khắp nơi quản chuyện thiên hạ như thế chứ?
Sự tình liên quan đến tả đốc vệ của hắn, Ngưu Hữu Đức lại là người tả đốc vệ, nào có thể để mặc ai đó tùy tiện vu oan trên đầu tả đốc vệ được.
Thanh chủ nghe đến đây mí mắt khẽ nhảy lên, làm sao lại kéo đến chuyện mình lấy Thiên phi rồi, lão thất phu này đung thật là, bèn quát:
- Ngươi ngậm miệng lại cho ta, Cao Quán không phả tự dưng mà nói vậy. Nghe hắn nói hết cái đã.
Cao Quán không cá vẻ gì là giận dữ, tiếp tục bình tĩnh nói:
- Phá Quân đại nhân không tin tưởng là bởi không biết nữ nhân kia là ai, nữ nhân kia tên là Vân Tri Thu. Lúc Ngưu Hữu Đức nhậm chức Đại thống lĩnh ở Thiên phổ Thiên Nguyên tinh, đã từng truyền ra tiếng xấu với nữ nhân này, không ít người nói hai bọn họ có một chân, là thật hay giả thì không biết. Nhưng hôm nay ngay lúc Chử Tử Sơn muốn cường ngạnh chiếm đoạt nữ nhân này, lại là người của quân cận vệ hạ sát thủ với Chử Tử Sơn, sự tình hẳn nên không trùng hợp như thế.
Ánh mắt mọi người dần dần chuyển đến trên mặt Thanh chủ cùng Phá Quân kỳ thực. Tư Mã Vấn Thiên cùng Thượng Quan Thanh cũng đã nghe ngóng đến việc này. Chỉ là Ngưu Hữu Đức là người mà Phá Quân cực lực bảo cư, trong tình thế không có bằng chưng xác thực, với tính tình chó đẻ của Phá Quân, không ai nguyện ý ngay mặt trêu chọc.
Mặt Thanh chủ khẽ co quắp lại.
Tâm tạng Phá Quân cũng đập thình thịch, với một đai độ bằng cớ như vậy, hắn cũng có chút không nắm bắt, người khác không dám làm, tiểu tư Ngưu Hữu Đức kia lại thật có khả năng làm ra được, người dám quấy rối ngay trong nghi thức đón dâu cua bệ hạ. Còn sợ động thủ với một tên Đô thống ư?
Bất quá hắn tự nhiên phải nắm chặt lấy nghi điểm, cãi lại:
- Cao Quán, ta thừa nhận ngươi nói có chút đạo lý, nhưng ngươi liều từng nghĩ qua, nhân mã trong tay Ngưu Hữu Đức còn đang luân lưu canh giữ Ngự viên cùng Cống viên. Lấy đâu ra vài vạn nhân mã đi vây công cái tên Chử Tử Sơn kia?
Có tin hay không là tùy người, Cao Quán câm miệng. Dù sao những cái cần nói hắn cũng đã nói rồi.
Thanh chủ lại không nhịn nổi lửa giận, hướng Phá Quân quát mắng:
- Lão thất phu, còn không mau đi hỏi hỏi, đứng tranh cãi ở chỗ này thì lấy đâu ra chân tướng?
Trong lòng Phá Quân không quá tự tin, ngược lại cũng không biện giải, chóng lấy ra tinh linh tra hỏi.
Không ngờ rằng, lúc này Đô thống tả đốc trấn Ất vệ Bắc Đẩu quân Dữu Trọng Chân đang giận Miêu Nghị sôi gan, kỳ thực khi mới vừa nhận được lệnh truy xét từ trấn ất vệ bên kia thì da đầu đã tê rần, có thể nói là đầu lớn như cái đấu, đã đoán ra là ai làm chuyện này.
Vài vạn nhân mã Hắc Long ti bị điều động hắn không khả năng không biết, không có sự đồng ý của hắn thì cũng không điều động được, trước đó Miêu Nghị điều động năm vạn nhân mã Cống viên đã bẩm báo qua với hắn, lý do là muốn tiến hành thay quân với nhân mã trú đóng ở Cống viên, đây là chuyên nằm trong quyền han của Hắc Long ti, cũng là hành động bình thường, chỉ cần thông báo qua mà Dữu đô thống là hắn không phản đối liền có thể chấp hành.