Còn Miêu Nghị ở Hoang Cổ Tử Địa, sau khi hắn thu tinh linh vào thì tâm tình trở nên sảng khoái, Dương Khánh đã vạch tốt kế hoạch sơ bộ trong tình huống thế cục mờ mịt này giúp hắn rồi. Trước đó hắn còn mù mờ trước mọi thứ ở đây, lúc này trong lòng hắn đã biết mình nên làm gì rồi.
Có phương hướng sơ lược thì hắn đâu còn gì để e ngại nữa, còn hành động cụ thể ra sao thì hắn sẽ tự cân nhắc được. Hắn hoàn toàn không cần suy xét vì sao ba kế sách này lại được Dương Khánh xếp theo thượng trung hạ, trực tiếp quyết định sử dụng hạ sách có mức độ nguy hiểm lớn nhất. Trước kia hắn không thể nào tới được Long Huyệt Phượng sào thì cũng đành thôi, nhưng bây giờ hắn đã thấy được hy vọng, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội ở trong Hoang Cổ Tử một ngàn năm chứ?
Mà đây chính là điều khiến cho Dương Khánh lo lắng, chỉ sợ tên này làm loạn, mới xếp biện pháp lấy cứng chọi cứng vào hạ sách, kết quả vẫn là một hồi uổng công suy tính.
- Béo tặc, chúng ta đi thôi!
Sau khi lấy lại tinh thần, Miêu Nghị kêu lên một câu như thế.
Hắc Thán lắc đầu vẫy đuôi hỏi:
- Chạy đi đâu thế?
Miêu Nghị ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt của hắn đã dừng lại ở lối vào sa mạc. Nếu như mà trại chủ Vương Công của Hắc Hổ trại để lộ tin tức là chuyện khó mà xảy ra thì hắn chẳng cần đếm xỉa đến mấy thứ thượng sách trung sách nữa. Hắn không có ý định ẩn núp, cũng không muốn dây dưa tiếp với Vương Công nữa, mà chuẩn bị tới thẳng mục tiêu là Long Huyệt Phượng sào.
Như vậy thì đương nhiên là hắn sẽ không chạy tiếp trên địa bàn Vương Công nữa, còn về vấn đề ranh giới thuộc địa bàn của Vương Công nằm ở đâu thì hắn cũng không được rõ ràng lắm, ai bảo Hắc Thán ăn sống luôn kẻ dẫn đường duy nhất mà hắn có rồi. Nhưng mà địa bàn của Vương Công được gọi là vùng cửu sơn tứ thủy, chắc hẳn là sẽ không dính dáng gì với nơi sa mạc, hắn có thể thử xem sao.
Thế là hắn giơ tay lên, vung thương rồi chỉ vào phía lối ra vào Hoang Cổ Tử Địa:
- Tới vùng sa mạc kia đi!
- Tới cái chỗ chim không ị đó làm gì vậy?
Hắc Thán cảm thấy hơi khó hiểu, thốt ra câu hỏi.
“Bốp” - Miêu Nghị lại phang một thương lên trên đầu của nó.
- Không được nói nhảm nhiều như thế, lại dong dài nữa thì ta cho ngươi uống thuốc câm luôn đó!
Hắc Thán cảm thấy buồn bực, phát hiện ra là từ sau khi nó có thể mở miệng nói tiếng người thì tần suất bị đánh trở nên đặc biệt cao, chỉ cần vừa mở miệng liền có thể sẽ bị đánh.
Nhưng mà nó vẫn im miệng rồi, chuyển hướng, vừa tung chân liền phát ra tiếng gió, di chuyển vèo vèo. Trong nháy mắt, nó đã vượt khỏi chốn ven hồ dùng để ẩn thân, lướt qua nơi sơn lĩnh, vọt lên trên sa mạc ở dưới núi, lại trượt xuống lối vào không gian đang bị xé rách không ngừng kia.
Miêu Nghị xách thương, ngồi ngay ngắn, nhấp nhô theo chuyển động cực nhanh của Hắc Thán. Một đường đi vào tận sâu giữa sa mạc mênh mông không nhìn thấy đâu là bờ bến. Lâu lâu hắn lại quan sát xung quanh, muốn bắt tới một kẻ dẫn đường nữa, để hỏi cho rõ rốt cuôc là Long Huyệt Phượng sào nằm ở vị trí nào.
Diện tích của vùng sa mạc này quả thật là không nhỏ, Hắc Thán chạy với tốc độ như thế trong non nửa ngày rồi mà vẫn chưa chạy ra khỏi nơi đây, bởi vậy cũng có thể thấy được địa vực của Hoang Cổ Tử Địa rộng lắm.
Trên đường đi, hắn chưa gặp được bất luận kẻ nào, cũng không biết là do không gặp được đúng lúc hay là như thế nào nữa, dù sao thì diện tích của sa mạc lớn tới như vậy, không phát hiện có người đi qua nơi này cũng là chuyện rất bình thường.
Không thấy được người, lại có thể thấy tà khí bốn màu lảng vảng ở khắp nơi, mấy thứ vặt vãnh này không tạo ra bất kì uy hiếp gì đối với Miêu Nghị, Hắc Thán thì càng là không kiêng dè gì cả mà hút chúng xuống bụng luôn.
Nhìn qua chẳng biết lúc nào có thể chạy tới điểm cuối, Miêu Nghị không ngừng quan sát xung quanh, khi hắn quay đầu nhìn về phía sau chợt khẽ giật mình, ánh mắt của hắn dừng lại ở vùng trời phía sau, chỉ thấy một người đang lướt tới với tốc độ rất nhanh, sau khi lên tới bầu trời rồi thì chậm lại tốc độ phi hành, nhìn chăm chú xuống phía dưới, giữ tốc độ tương đương với tốc độ của Hắc Thán ở phía dưới.
Người tới là một gã hán tử có tướng mạo tầm trung, mới đầu Miêu Nghị hoài nghi rằng “Chẳng lẽ là vị trại chủ Vương Công kia của Hắc Hổ trại đuổi tới rồi sao?” Song sau khi nhìn thấy ấn đường của gã có đóa Kim Liên bát phẩm, lại thấy đối phương lấy ra tinh linh liên lạc với người nào đó, hắn liền đưa ra kết luận chắc đến tám chín phần mười gã là thủ hạ của Vương Công, được phái tới đây tìm hắn, nhân mã của Vương Công đã tìm tới hắn rồi.
Có kết luận này rồi, Miêu Nghị thu lại thương ở trong tay mình, vừa lật tay liền lấy ra Phá Pháp cung, lắp Lưu Tinh tiễn lên cung rồi bắn tiễn ra ngoài phát ra một tiếng “ầm”.
Không còn cách nào, đối phương phi hành lên cao quá, Hắc Thán tuyệt đối không nhảy lên tới độ cao như thế, hắn chỉ có thể sử dụng Phá Pháp cung để có thể tiên hạ thủ vi cường.
Đối phương vừa nhìn tới cung tiễn trên tay Miêu Nghị cũng đã lắp bắp kinh hãi rồi, rất hiển nhiên Vương Công thật sự đã không tiết lộ tin tức cho cấp dưới, không để cho cấp dưới nào của y biết trên tay Miêu Nghị có Phá Pháp cung. Đợi cho tới khi nhận thấy một luồng ánh sáng đang ập tới, gã vội lộn mấy vòng sang hướng khác để lẩn tránh thì đã không còn kịp nữa.
“Phốc” - Lưu Tinh tiễn đã đâm vào sau lưng gã, lập tức khiến người tới rối loạn phương tấc, vung chân múa tay trên không rồi rơi thẳng xuống.
Hắc Thán vội ngừng lại, phóng sang hướng khác, hướng tới nơi đối phương đã rơi xuống.
Người tới rơi xuống giữa không trung liền lấy lại thăng bằng, đang định bay lên lần nữa, ai ngờ đâu lại có một luồng ánh sáng ập tới nữa, lại có một mũi Lưu Tinh tiễn xuyên qua ngực gã, bắn gã ngã rớt xuống một lần nữa. Gã còn chưa rơi xuống mặt đất thì Hắc Thán đã phi nước kiệu lên không trung mà chào đón gã, Miêu Nghị vung thương đâm vào trong bụng gã, tiện thể vung thương đè xuống, khiến cho đối phương bị nện xuống mặt đất sớm hơn.
Người tới rơi bẹp xuống mặt đất trước một bước. A... – Gã lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng thét thê lương thảm thiết, trên cơ thể của gã bốc lên khói.
Hắc Thán rơi xuống mặt đất, Miêu Nghị nẩy người lên, dẫm trên lưng nó để lấy đà, lộn một vòng trên không trung liền rơi xuống trước mặt người nọ, chụm năm ngón tay lại làm động tác thu lấy, một tia lửa Tâm Diễm bốc ra từ trong cơ thể của đối phương, bay vào lòng bàn tay của Miêu Nghị.
Trên mặt đất, người nọ cuối cùng cũng đã ngừng lăn lộn, có vẻ như khói trên cơ thể gã cũng không bốc lên nữa, tiếng kêu rên cũng đang dần bình tĩnh lại, có điều là chỉ trong một thời gian ngắn ngủi ấy thôi vậy mà đóa Kim Liên bát phẩm trên ấn đường của gã đã biến thành Kim Liên tứ phẩm. Vừa rồi người nọ lấy lại được một chút sức lực mới có thể nhìn lên Miêu Nghị, Nghịch Lân thương đang chĩa vào lồng ngực của gã, loại khí tức trên mũi thương khiến cho hắn cảm thấy run sợ, hắn không khỏi cả kinh kêu lên:
- Xin tha mạng!
Miêu Nghị tỏ ra lạnh lùng mà đáp:
- Mùi vị lúc nãy như thế nào? Nếu như không muốn phải nếm mùi một lần nữa liền khai báo cho thành khẩn đi, ngươi là ai, vì sao đi theo ta?
- Ta nói!
Người nọ kêu lên, hiển nhiên là gã không chịu nổi tư vị bị Tâm Diễm đốt người, vội đáp:
- Ta là thuộc hạ của trại chủ Hắc Hổ trại - Vương Thiên, trại chủ ra lệnh cho ta đi tìm người... Tìm ngươi.