Phi Thiên

Chương 2360: Chạy tới rồi (1)

Nghi kị sao?

Quả thật là trong đầu Miêu Nghị có ý chạy tới Long Huyệt Phượng sào, không vì gì khác ngoài hỏa chính dương và hỏa chính âm. Hắn đã muốn đi một chuyến, cảm thấy những thứ đó đã bị áp giữ một ngàn năm trong Hoang Cổ Tử Địa, tiếp tục lãng phí rất đáng tiếc. Nhưng con đường trước mắt khó có thể dự liệu, e là sẽ có nhiều điều hung hiểm, bây giờ hắn đã biện pháp đi tới nơi đó thì sao có thể không vui mừng cho được?

Muốn vui mừng cứ vui mừng, nhưng lo ngại thì vẫn chưa nguôi, không phải là vì Hoang Cổ Tử Địa mà là vì Dương Khánh.

Ba kế sách thượng trung hạ do Dương Khánh hiến ra đã thực sự khiến cho Miêu Nghị không thốt ra nổi điều gì, nhất là hạ sách kia, quả thật là liên hoàn kế liên tiếp móc nối nhau, Miêu Nghị chỉ nghe thôi mà đã hãi hùng khiếp vía. Dương Khánh vẫn đang còn ở bên ngoài kia đó, khoảng cách giữa y và Hoang Cổ Tử Địa vẫn còn rất xa, nhưng y chỉ cần căn cứ vào một số tình huống đã được người ta tường thuật lại mà đã có thể bố cục ghê gớm được như thế rồi, thật sự là tâm kế của y khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Miêu Nghị không thể không nghĩ đến việc nếu như có một ngày Dương Khánh sử dụng thủ đoạn đó lên trên người hắn thì sẽ ra sao đây? Chủ yếu là do bản thân Dương Khánh cũng không thuần túy, y từng có vết nhơ khi lén ra tay với Vân Tri Thu, nếu không phải là lúc đó đã xảy ra việc ngoài ý muốn phá hỏng cặm bẫy kia, chỉ sợ là Vân Tri Thu đến chết như thế nào cũng không biết, mặt này của Dương Khánh quả thật khiến cho Miêu Nghị cảm thấy có chút kiêng kị, cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến cho Miêu Nghị chèn ép Dương Khánh.

Bàn về con người thì, đôi khi người có tu vi siêu cường cũng không đáng sợ, thứ đáng sợ hơn lại là lòng người chất chứa âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp.

Miêu Nghị nhớ tới lần trước hắn đã bàn với Vân Tri Thu, chuẩn bị để cho Dương Khánh tới vùng luyện ngục để tham gia vào chuyện của Vô lượng đạo, nhưng hiện nay hắn thực sự đang nghi kị lắm, để cho Dương Khánh đi thích hợp ư? Dương Khánh người này, nếu không để cho y có cơ hội phát huy hết khả năng thì thôi đi, một khi y có cơ hội phát huy hết sức thì thật không biết sẽ xảy ra hậu quả gì không. Cần biết là Dương Khánh đã từng làm ra chuyện phản chủ rồi, cộng thêm là y lại có tâm kế như thế, bảo sao Miêu Nghị có thể không lo lắng cho được?

Nhưng bây giờ không phải thời gian để cho Miêu Nghị nghĩ nhiều như thế, bản thân hắn vẫn còn chưa vượt qua được cửa ải khó khăn ở trước mắt cơ mà.

Miêu Nghị tỉnh táo lại, đáp:

- Ngươi đã từng nói rất rõ ràng rồi, đã không còn nghi kị nữa, vẫn là cái đầu của ngươi sử dụng tốt đấy.


Bản thân Dương Khánh không hẳn là không hiểu tại sao y lại bị Miêu Nghị chèn ép. Xét về năng lực, y tự nhận là không kém gì bọn Từ Đường Nhiên. Xét về quan hệ, nữ nhi của y là thiếp thất của Miêu Nghị, hai bên có quan hệ thông gia, nhưng dù thế thì y vẫn không được Miêu Nghị trọng dụng, trong lòng y cũng hiểu rõ nguyên nhân sâu xa của việc này, chủ yếu là do vụ lần trước y lén hạ độc thủ đối với Vân Tri Thu bị lộ ra rồi, nếu không phải là có nữ nhi ở giữa, chỉ sợ rằng ngay đến cả cái mạng nhỏ của y cũng bị mất luôn rồi. Y cũng biết y đã phạm vào điều tối kỵ của cấp trên, cho nên sau khi tới Đại thế giới rồi thì y tự giác tỏ ra khiêm nhường, hy vọng có thể bù đắp lại rạn nứt giữa hai bên.

Vào lúc này, y nghe được lời khen của Miêu Nghị. Ycũng không cho rằng đó là lời khen, mà lại cho rằng trong đó có ngụ ý sâu xa khác, khiến cho y cảm thấy hơi có chút sợ hãi, vội trả lời:

- Chỉ vì trong ván cờ này đại nhân là người trong cuộc nên có lúc mơ hồ, ti chức cũng chỉ là người đứng xem nên mới sáng mắt thôi, mà áp dụng ba kế sách thượng trung hạ cũng không dễ dàng gì đâu, ti chức chỉ được cái miệng lưỡi trơn tru, nói bốc nói phét mà thôi, cái quyết định có thể thành công hay không còn phụ thuộc vào quá trình áp dụng cụ thể của đại nhân. Mặt khác, ti chức vẫn hy vọng ví như đại nhân sử dụng kế sách thì nên tận lực sử dụng thượng sách. Một khi bị buộc phải dùng hạ sách, hung hiểm trong đó khó mà dự đoán được. Mà biện pháp đuổi hổ nuốt sói cũng là có chút bất đắc dĩ, cần nhớ rằng hổ nguy hiểm hơn sói, nhảy múa với bầy sói thì có cơ hội bỏ chạy lớn hơn chút. Bảo hổ lột da lại ở thế bí quá hoá liều, để chu toàn thì đại nhân sẽ gặp phải hung hiểm cực kỳ lớn khi sử dụng kế này, hơi có chút không thoả đáng liền có lẽ sẽ ở thế vạn kiếp bất phục, cho nên ti chức xếp nó vào hạ sách, kính xin đại nhân cân nhắc kỹ trước rồi mới làm!

Miêu Nghị đáp:

- Ta sẽ ghi nhớ, thời gian có phần eo hẹp, tạm không trò chuyện nhiều hơn nữa, sau này nếu có chỗ nghi nan lại xin thỉnh giáo tiếp!

Dương Khánh:

- Đại nhân bảo trọng!

Sau khi cắt đứt liên lạc rồi, Dương Khánh thu tinh linh vào, thở dài một hơi, thong thả dạo bước, tâm tình hơi mang vẻ buồn bực u sầu.

Thanh Cúc thấy y xong việc rồi thì vừa khoan thai tới bên cạnh y vừa hỏi:


- Đại nhân, làm sao thế?

- Hắn gặp phải chút phiền toái...

Dương Khánh cũng không gạt nàng, nếu như ở trong này ngay đến cả Thanh Cúc cũng không thể tín nhiệm được, vậy y sẽ không có người nào đáng tín nhiệm nữa, kể vắt tắt lại tình huống một lần.

Sau khi nghe xong, Thanh Cúc nhíu lại lông mày.

- Đại nhân, tình huống hung hiểm nhiều biến hóa như thế, hắn có thể ứng phó được sao?

Dương Khánh:

- Khó mà nói rõ được, cũng không biết tình huống cụ thể ở chỗ kia ra sao, không khéo sẽ phát sinh những tình huống khó có thể dự liệu được. Lại có thể làm gì đây? Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta cũng không lo lắng năng lực của hắn ở phương diện này đâu. Năng lực ứng biến của hắn ở trong tình huống khẩn cấp còn vượt trội hơn cả ta. Một khi bị đẩy vào thế bắt buộc phải giữ vững tỉnh táo để ứng biến, hắn còn tỉnh táo hơn cả ta, ngay cả ta cũng không thể quyết đoán bản lĩnh được như hắn. Chỉ cần đưa ra phương hướng đại khái, thì hắn sẽ hiểu nên làm như thế nào mới phù hợp, cho dù bây giờ ta có mặt ở đó thì cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn hắn đâu. Ví như không xảy ra điều gì bất ngờ, có lẽ hắn có thể ứng phó hết được thôi.

Thanh Cúc thắc mắc:

- Đã là thế rồi, cớ sao đại nhân vẫn còn mặt ủ mày chau?

Dương Khánh lắc đầu, thở dài một tiếng:

- Hăng quá hoá dở đó! Sợ là ta giúp hắn bày ra âm mưu quỷ kế càng nhiều thì lại càng khiến cho hắn kiêng kị ta, đã hơi có phần khéo quá hóa vụng rồi, nhưng nay hắn lâm vào tình thế đó thì bảo ta có thể làm sao đây, cứ trơ mắt để mặc hắn chết ở trong đó rồi khiến cho Vi Vi trở thành quả phụ ư?

Thanh Cúc ảm đạm, nàng không hiểu vì sao rõ ràng đều là người một nhà, nhưng lại khiến cho mối quan hệ này trở nên phức tạp như thế...