Bộ vị tim của Tĩnh Hồ Nương Nương mặc dù không thấy dấu máu, nhưng lại bị một thương đâm thấu tim, bộ vị ngay trái tim bị xuyên thủng rồi, có thể từ bên này thấy được qua bên kia, thế mà lại, giống như một người không có chuyện gì vậy, mặt lạnh lùng từ từ bay lên. Quỷ dị hơn chính là bộ vị ngực bị thương lại đang nhanh chóng trở nên mềm nhũn và bắt đầu động đậy khép lại, đợi cho sau khi khỏi hẳn, lục phẩm Kim Liên ở mi tâm cũng thay đổi thành ngũ phẩm, rất hiển nhiên rốt cuộc vẫn tổn thương không nhẹ, tu vi trực tiếp phế mất một phẩm.
Mặc dù như thế, cũng vẫn làm cho Miêu Nghị và Hắc Thán kinh hãi, không ngờ lại giết không chết?
Bởi vậy cũng làm cho Miêu Nghị hiểu rõ rồi, đôi phương căn bản không phải là tu sĩ bình thường.
- Nương nương!.
Hơn mười tỳ nữ nhanh chóng ùa đến che cho ả ta
Tĩnh Hồ Nương Nương lạnh lùng quát, phất tay đẩy ra, tỳ nữ xung quanh nhìn chằm chằm Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Thương thật nhanh!
Khi nói chuyện cặp mắt đột nhiên hiện lên bạch quang mông lung. Vươn ra năm ngón tay làm ra động tác bao phủ đối với Miêu Nghị.
Một cổ lực lượng rõ ràng nhưng rất khó hiểu đánh tới, Miêu Nghị trong nháy mắt rùng mình, thấy hoa mắt, cả người dường như rơi vào trong biển oán vô tận, hắn ý thức có chuyện không ổn. biết tự bản thân mình đã dính đòn. Vùng vẫy một chút ý niệm muốn phản kháng, nhưng oán niệm vô cùng vô tận chôn vùi hắn như thủy triều, làm cho hắn trong nháy mắt tâm thần thất thủ, cũng làm cho trong lòng hắn dâng lên oán hận vô tận những sự ủy khuất và khuất nhục từ nhỏ đến lớn bị phóng đại vô hạn, dường như toàn thế giới đều thiếu nợ hắn vậy, đều đối không phải với hắn, làm cho hắn đắm chìm trong trong biển oán vô tận không có cách nào tự kiềm chế.
- Bắt lại cho ta!
Gương mặt cười lạnh. Tĩnh Hồ Nương Nương thét một tiếng ra lệnh.
Hơn mười người tỳ nữ lập tức lao xuống.
Hắc Thán cũng phát hiện có vẻ không bình thường, phát hiện Miêu Nghị không ngờ lại ngồi ở trên người mình lắc lắc lư lư, có cảm giác lung lay sắp đổ vậy.
“Ngao...”
Hắc Thán bổng nhiên ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, chấn động khiến cho lỗ tai người ta điếc đăc. Chìm nổi trong biển oán vô tận. Miêu Nghị nghe được tiếng rống này đột nhiên khôi phục một chút ý thức, nhanh chóng thi triển tâm diễm hộ thể.
Tâm diễm hộ thể ngăn lại tự bản thân mình trong nháy mắt, trước mắt hắn trở nên sáng tỏ, dường như trong nháy mắt chui ra từ trong biển oán thứ đập vào mắt chính là một đám tỳ nữ vọt tới đó.
Một tầng sóng vô hình quẩy qua từ Nghịch Lân thương ở trong tay hắn, kềm chế bất động, hắn chờ cho chúng nữ nhào tới trước mắt, đột nhiên tiếng rồng gầm anh anh nổi lên, trong khoảnh khắc hàn quang lập lòe, thương phóng ra như rồng, một đợt thương nhanh đánh bay năm tên tỳ nữ, đánh tạo ra một trận hét thảm, số còn lại sợ tới mức vội Vàng hoảng hốt tránh ra.
- A...
Năm tên tỳ nữ tung bay rơi xuống đất giống như ác quỷ nhập vào người vậy, ngã trên mặt đất bưng kín miệng vết thương sôi trào sùng sục, phát ra tiếng hét thảm thê lương không dứt, chỗ miệng vết thương lại ùa ra sương khói như tro bụi, ở trong thân thể dường như bắt lửa vậy.
Điều này khiến những tỳ nữ tránh ra được sợ tới mức nghẹn lời, sợ hãi lui nhanh về sau.
- Không có khả năng?
Thấy không ngờ lại không có thể khống chế Miêu Nghị. Tĩnh Hồ Nương Nương lập lừng giữa không trung cảm thấy khó tin, tình trạng thê thảm của vài tên tỳ nữ cũng làm cho ả thất kinh.
Miêu Nghị dùng mắt lạnh quét qua, hai gót chân hơi hơi thúc vào bụng Hắc Thán một cái. Hắc Thán đột nhiên tăng tốc độ chạy, đột nhiên nhảy vọt lên không trung, lần nữa đánh về phía Tĩnh Hồ Nương Nurong.
Đã nhận chịu một lần thua thiệt, Tĩnh Hồ Nương Nương đã có chuẩn bị. Vừa thấy bộ dạng của Hắc Thán liền nhanh chóng lắc người lên tránh ra.
Tuy nhiên Miêu Nghị vẫn không chịu bỏ qua cho ả, thời điểm Hắc Thán bay sượt qua người ả, hắn đạp chân lên phía sau lưng Hắc Thán, bắn người bật ra ngoài, xốc thương lao thăng tới, đáng tiếc không thể phi hành chính là bị thua thiệt, vân để cho Tĩnh Hồ Nương Nương thoát thân bay ra xa.
Không trung mất đi chỗ đạp chân mượn lực. Miêu Nghị theo quán tính rơi xuống theo đường thẳng. Ầm! Nặng nề đập xuống mặt đất, dưới chân bụi mù bốc lên, chân chồm hổm chạm đất hai đầu gối chậm rãi duỗi ra đứng thẳng, mặt đất bị hắn đập có chút sụp xuống.
- Hừ hừ!
Tĩnh Hồ Nương Nương đứng lơ lững trên không cười lạnh. Ả có thể nói là chiếm hết ưu thế phía dưới cho dù có bản lãnh cũng không làm gì được.
Tuy nhiên nụ cười nhanh chóng ngừng lại, đồng tử co rụt, trên mặt ả ngược lại hiện ra vẻ hoảng sợ.
Bá! Miêu Nghị đứng lên cắm thương ngược xuống ở trên mặt đất, lật tay lây ra Phá Pháp cung. Lưu Tinh tiễn đặt lên dây cung kéo căng, bảo quang lưu chuyên, phành một tiêng vang dội, một đạo lưu quang băn thăng lên không trung.
Tĩnh Hồ Nương Nương sợ tới mức luống cuống tay chân, vội vàng hoảng hốt quay đầu bay nhanh, tuy nhiên Lưu Tinh tiễn quẹo cua một cái tiếp tục
đuổi theo vut đến.
- A.
Trên không trung vang lên một tiếng hét thảm, bóng người trên không trung quay mòng mòng rơi xuống đất.
Miêu Nghị một tay rút thương, bay lên không. Hắc Thán bốn trảo chạy vù vù. Vụt vụt chạy nhanh đến, hơi tung người nhảy lên, dùng lưng sau công lấy Miêu Nghị, sau khi hạ xuống đất chân không ngừng nghỉ, chở Miêu Nghị nhanh chóng phóng tới người rơi xuống mặt đất từ không trung.
Một người một ngựa này phối hợp cực kỳ ăn ý, ngay cả ánh mắt đều không cần nhìn. Vừa tiến vào trạng thái đánh giết tung hoành thì quả thực là có thần giao cách cảm. Tĩnh Hồ Nương Nương xoay mòng mòng rơi xuống nhưng chẳng rơi xuống đất, cách mặt đất còn mấy trượng thì ổn định lại, mắt thấy Hắc Thám đánh tới cái này đúng là hù dọa ả hoảng hôn, vội vàng hoảng hốt lần nữa bay lên trời.
Miêu Nghị giương cao tay vung lên. Lưu Tinh tiễn bay trở về liền thu nhập vào trong trừ vật trạc. Hắc Thán vội vàng lần nữa bay lên trời, đánh về phía Tỉnh Hồ Nương Nương luống cuống tay chân bay lên.
Không tránh kịp. Tĩnh Hồ Nương Nương đột nhiên quay đầu há mồm thổi một cái, bạch sắc oán khí xì ra như văng lên đám mù, bao phủ về phía một người một ngựa đang vọt tới.
Trong sương mù cái gì cũng đều không thể nhìn thấy, nhưng Miêu Nghị lại không thèm nhìn, một cánh tay cầm thương xoay tay lại đành một đòn công kích ngược. Tiếng anh anh rồng gầm bị một tiếng “Phốc!” làm dừng lại, một thương đâm vào phần bụng của Tĩnh Hồ Nương Nương né tránh không được kịp, lại đánh giết tạo ra một tiếng hét thảm nữa.