Phi Thiên

Chương 2352: Tĩnh Hồ Nương Nương (2)

Miêu Nghị tay bấm pháp quyết, chỉ về phía Hắc Thán, trong phút chốc vòng Kim Cương trên cổ Hắc Thán nở rộ bảo quang, nổ bùm bùm trào Sùng Sục bung ra, trong nháy mắt chiến giáp dữ dằn bao phủ toàn thân.

Bá! Mặt đất xuất hiện vết hằn thật sâu, đất đá tung bay, Hắc Thán không chạy nữa, đột nhiên ngừng lại, lấy năng lực đề kháng cường hãn chống đỡ được mấy cú đánh.

- Ngao...

Ngẩng đầu gầm lên giận dữ, từ từ đong đưa cái đuôi, Hắc Thán nhìn về phía không trung, có chiến giáp phòng hộ, không lo cái lo sau nhà nữa, một cổ khí tức hung hãn lộ ra rõ ràng, tứ chi dần dần phục xuống ngồi xổm hổm, rõ ràng chuẩn bị bằng vào bạo lực xông lên không trung tiến hành đánh trả lại.

Nữ nhân áo trắng trên không trung vung tay lên, cũng cho thủ hạ đình chỉ công kích, có chút kinh nghi bất định nhìn về phía Miêu Nghị trên đồi núi đó. Chỉ thấy Miêu Nghị cũng hi lý hoa lạp mặc vào Hồng tinh chiến giáp cao thuần độ đó, tay đưa ngang một cái trường thương ở trong tay.

- Trở về!

Miêu Nghị quát một tiếng. Hắn cũng nhìn thấu Hắc Thán muốn phản kích rồi, nhưng mà ngay cả cái tình huống gì cũng đều không làm cho rõ ràng, không có đạo lý ở nơi địa phương này chọc tới phiền toái không nói sao cho rõ ràng. Trước hết làm rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra rồi tính sau.

Hắc Thán quay đầu lại liếc nhìn Miêu Nghị, rồi không cam lòng phẫn nộ nhìn nhìn một cái lên không trung quay người vội vàng phóng đi nhanh chóng vọt tới bên cạnh Miêu Nghị.

Miêu Nghị xoay người nhảy lên, cưỡi ở trên người của Hắc Thán, nâng thương ở trong tay lên, chỉ về không trung xa xa phía trước quát:

- Người nào dám làm tổn thương tọa kỵ của ta!

Nữ nhân áo trắng soái lĩnh thủ hạ nhanh chóng bay đêm, từ từ giảm thấp độ cao, ngừng lại trên không trung nhìn đi nhìn lại quan sát Miêu Nghị, một vị tỳ nữ bên cạnh nàng trả lời:

- Đây chính là Tĩnh Hồ Nương Nương! Đến địa bàn của nương nương nhà ta, còn không mau mau bái kiến!

- Cái gì Tĩnh Hồ Nương Nương, cái thứ xấu xa quái dị mà thôi.

Hắc Thán tỏ vẻ khinh thường đáp lại một tiếng.

Mọi người đôi diện nổi cơn giận dữ. Miêu Nghị cũng dùng thương gõ trên đầu Hắc Thán một cái:

- Ai cho ngươi nói chuyện vậy?

Hắc Thán không thể không ngậm miệng rồi.


Nữ nhân áo trăng cũng chính vì cái vị gọi là Tĩnh Hồ Nương Nương kia, rất là nghi ngờ hỏi:

- Ngươi là người nào thế? Là người nào trên địa bàn nào thế. Vì sao đến nội cảnh của ta?

Miêu Nghi nói:

- Ngưu mỗ chính là tổng trấn Tả Đốc Vệ của Thiên Đình. Về phần thân phận phạm nhân đang bị phạt giam thì không đề cập cũng không sao.

- Thiên Đình?

Tĩnh Hồ Nương Nương ngạc nhiên, hơi có vẻ mờ mịt một lúc đột nhiên thất thanh hỏi:

- Ngươi là từ bên ngoài Hoang cổ đến đó hả?

Miêu Nghị gật gật đầu nói:

- Không sai! Không biết tôn giá vì cái gì mà làm tổn thương tọa kỵ của ta?

Tĩnh Hồ Nương Nương lạnh nhạt nói:

- Giết hại Tĩnh Hồ Thủy Tộc ta, còn dám động thủ đối với bổn nương nương, ngươi nói vì cái gì? Miêu Nghị đại khái hiểu rôi, đoán chừng là Hắc Thán tham ăn Oán Linh Bạch Ngư mà gây họa, cầm thương ôm quyền nói:

- Tọa kỵ của ta cũng bị đả thương rồi, nương nương khẩu khí này cũng hả giận rồi, chi bằng như vậy huề nhau như thế nào? Nếu như nương nương cảm thấy cơn giận còn chưa tan, nghỉ muốn bồi thường cái gì đó, chúng ta không ngại để đao binh xuống hảo hảo nói chuyện một chút.

Nơi này đất lạ người không quen, lại còn có kẻ mạnh tồn tại, còn có thể phi hành, là tình huống gì đây chứ? Sở dĩ hắn muốn tìm hiểu một chút tình huống từ trong miệng đối phương.

Thế nhưng Hắc Thán không chịu rồi, rất là không cam lòng nói:

- Có lầm hay không vậy, đánh ta bị thương còn bôi thường cho con mẻ? Đại nhân đứng một bên nghỉ ngơi đi, đê tôi đi giết chết bả!

Đông! Cái đầu lại bị Miêu Nghị gõ một thương:


- Ngậm miệng!

Hắc Thán đột đột hít hơi khịt mũi kình kịt, mặc dù rất là không cam lòng, nhưng cũng không thể không nghe theo Mà Tình Hồ Nương Nương đó căn bản không để y đến lời nói của Hắc Thán, ngược lại hai mắt bừng lên ánh sáng tham lam, nhìn chằm chằm Miêu Nghị, cười quỷ nói:

- Có thể bồi thường tự nhiên rất dễ nói chuyện. ta xem ngươi có tấm thân máu thịt này rất không tệ, chi bằng ngươi đem thân thể này tặng cho ta làm bồi thường đi là được rồi. Đợi linh thể của ta và nhục thân của ngươi dung hợp lại thành một khối, ta và ngươi đều có lợi ích, như thế nào?

Mặc dù Miêu Nghị không hiểu lắm nàng ta nói lời này là có ý gì, nhưng mà thân thể của mình đưa cho người khác chẳng khác nào muốn chết, thần tình lập tức lạnh đi mấy phần.

- Y của nương nương là muốn ta chết sao?

Tĩnh Hồ Nương Nương mắtt lộ ra hung quang.

- Ngươi sẽ chết, nhưng là nhục thân của ngươi sẽ không chêt, thể nào, không nguyện ý?

- Ngược lại cũng không phải là không nguyện ý.

Miêu Nghị nhíu mày, lời còn chưa nói dứt, hai gót chân đột nhiên thúc vào hai bên bụng của Hắc Thán một cái, bá! Hắc Thán đang ngồi theo kiểu ngựa điệu đà đó đột nhiên bay ra lao vun vút như mũi tên rời cung, bay lên không trung, lao thẳng tới Tĩnh Hồ Nương Nương đó.

Hắc Thán lao lên với tốc độ cũng không chậm hơn so với phi hành bao nhiêu, nhảy lấy đà nhanh, rơi xuống chậm, bất quá là trong nháy mắt đã nhào tới nơi.

Bên này không ngờ rằng Miêu Nghị quyết đoán như thê, một lời không hợp, nói giết là giết.

Hơn mười người tỳ nữ lập tức bắn phi kiếm tới ngăn cản. Miều Nghị mua thương như mưa rào. trong tiếng lách cách đánh bay toàn bộ, thuận tiện thọt ra một cú thương nhanh xốc tới thủ cấp của Tĩnh Hồ Nương Nương.

Tĩnh Hồ Nương Nương kinh hãi, khẩn cấp lắc mình tránh ra, đồng thời huy kiếm đón đỡ

Quang! Miêu Nghị một thương đánh bạt kiếm ra, thuận thể đâm một thương nữa, nhanh như thiểm điện đánh ra, kèm theo một tiếng hét thảm.

Tĩnh Hồ Nương Nương không ngờ rằng Miêu Nghị thương tốc lại nhanh như vậy, căn bản không tránh kịp, một thương đâm ngập vào trong ngực.

Nhoáng lên một cái lao qua. Miêu Nghị không thèm nhìn, đâm trúng một thương, xốc thương hất một cái, trực tiếp quăng Tình Hồ Nương Nương đang phát ra một tiếng hét thảm bay tung ra ngoài

Hô một tiếng rơi xuống đất, Hắc Thán nhanh chóng xoay người nhìn Tĩnh Hồ Nương Nương rơi xuống đất lăn tròn trùng trục hơi có mấy phần hả hê:

- Thật không lì đòn gì hết, một thương là liền giải quyết rồi.

Miêu Nghị lại nhíu mày, chỉ thấy Tĩnh Hồ Nương Nương lại bay lên. Hắc Thán cũng khịt mũi trợn to mắt nhìn.

Hô một tiếng rơi xuống đất, Hắc Thán nhanh chóng xoay người nhìn Tĩnh HồNương Nương rơi xuống đất lăn tròn trùng trục hơi có mấy phần hả hê:

- Thật không lì đòn gì hết, một thương là liền giải quyết rồi.

Miêu Nghị lại nhíu mày, chỉ thấy Tĩnh Hồ Nương Nương lại bay lên. Hắc Thán cũng khịt mũi trợn to mắt nhìn.