Hắn vừa mở miệng nói ra những lời như vậy, hai người Khang, Diêu ngay lập tức ý thức được có điểm không đúng, Khang Chi Lộc trầm giọng nói:
- Đại thống lĩnh nói lời ấy là sai rồi. Đại quân ta đã đóng quân, sao có thể cho phép một Lục Chỉ Môn nho nhỏ lật lọng như vậy đã dễ dàng di chuyển qua di chuyển lại. Lục Chỉ Môn này không biết phân biệt, phải trừng phạt nghiêm khắc!
Đám người chưởng môn Bạch Lan nhất thời khẩn trương, nhìn chăm chú vào phản ứng của Miêu Nghị.
Miêu Nghị căn bản không tiếp lời, trực tiếp hạ lệnh:
- Lục Chỉ Môn đã được Thiên Đình khen ngợi. Tinh cầu này cũng do Thiên Đình ban tặng cho Lục Chỉ Môn làm đất riêng. Nơi này là địa bàn của người ta. Chúng ta chiếm đoạt tông môn người ta đã không thể nào nói nổi. Nếu bởi vậy còn trừng phạt nghiêm khắc, khó tránh khỏi không thích đáng. Bản tọa luôn luôn thích làm vui người khác. Mới tới ta sẽ không làm chuyện thất đức như vậy. Truyền pháp chỉ của ta, nhân mã Hắc Hổ Kỳ lập tức rời khỏi tông môn của Lục Chỉ Môn.
Sắc mặt hai người Khang, Diêu hơi trầm xuống, mí mắt rũ xuống, không có phản ứng.
Ánh mắt Miêu Nghị đột nhiên lạnh đi, hơi híp mắt nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ muốn chống lại quân lệnh?
Không ai sẽ dễ dàng gánh loại tội danh này. Diêu Viễn Sơ than thở:
- Đại thống lĩnh, cũng không phải chúng ta sẽ chống lại quân lệnh. Nhân mã của mười chi Ưng Kỳ đều đóng quân ở bên ngoài nơi này. Đóng quân ở nơi này đều là trung quân, là nhân mã cận vệ trực tiếp của đại nhân. Chúng ta không thể nhúng tay, chỉ huy không được. Vẫn phải chờ đại thống lĩnh tự mình đi hạ lệnh mới được.
Miêu Nghị mới sẽ không đi làm loại chuyện ra lệnh này. Biết rõ những người này muốn đối đầu với “người ngoài” như hắn, hắn chạy đi hạ lệnh, nếu chẳng may chỉ huy không được, ngươi còn không thể thu thập được ai. Dám động một người, ngay lập tức sẽ chọc tới một đám người phản kháng. Trừng phạt tất cả nhân mã trung quân sao? Vậy Miêu Nghị hắn cũng phải có thực lực đó. Nếu bị buộc phải thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, vậy đơn giản chính là tự rước lấy nhục. Trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng. Hai vị trước mắt này chính là kẻ dẫn đầu. Chỉ cần hai người này không mở miệng tiếp tục đè nặng, Hắc Hổ Kỳ không có người nào nghe hắn.
Miêu Nghị nói:
- Hai vị chỉ huy không được cũng không sao. Chỉ cần mang pháp chỉ của ta đi, cố gắng khuyên bảo, không muốn tuân chỉ làm theo cũng được. Có một người tính một người, ký tên lên trên. Ta xem thử có người nào không muốn tuân chỉ. Nếu tất cả mọi người muốn ở chỗ này không đi, vậy ta cũng không có cách nào. Hai vị, này không làm khó dễ chứ?
Lời này trong bông có kim, nói rất khách khí.
Dương Khánh thầm khen một tiếng nói rất hay, không thể không thừa nhận Miêu Nghị làm việc quả thực có cách của hắn. Chỉ là cách làm nhìn đầu không nhìn đuôi này, đơn giản là tự rước lấy nhục.
Hai người Khang, Diêu nhìn nhau không nói gì. Chống đối cũng cần phải có đạo lý. Nếu ngay cả lời như vậy cũng không nghe, vậy khó tránh khỏi không thể nào nói nổi. Người ta đã có thể thật sự có lý do báo lên cho cấp trên xử trí.
- Vâng!
Hai người không thể làm gì khác hơn là nhận lệnh rời đi.
Đám người Dương Khánh quan sát phản ứng Miêu Nghị, chỉ thấy Miêu Nghị đứng chắp tay, mặt không đổi sắc nhìn theo hai người rời đi.
- Đại nhân, trung quân một khi rút lui, sợ là càng tổn hại tới uy tín của đại nhân. Đối với chuyện sau này nắm Hắc Hổ Kỳ trong tay sẽ càng bất lợi!
Dương Khánh truyền âm nhắc nhở.
Miêu Nghị đáp lại:
- Hiện tại không quản được nhiều như vậy. Đi bước nào nhìn bước đó. Chung quy tốt hơn so với để một đám đối nghịch vây quanh, khiến chúng ta ăn ngủ không yên được.
Ngoài điện, hai người sóng vai rời đi. Khang Chi Lộc cười lạnh một tiếng.
- Không tiến vào cửa còn ngại không đủ mất mặt đúng không? Ta thật ra muốn xem thử, nếu từ trên xuống dưới đều phản đối pháp chỉ của hắn, cũng không ký tên lên, xem hắn làm sao xuống đài!
Diêu Viễn Sơ nói:
- Ngươi không phải là nói nói lẫy sao? Ý đồ của hắn, ngươi cũng không phải nhìn không thấu. Không phải là cảm thấy trung quân khó có thể nắm trong tay, còn ở bên cạnh sẽ cảm thấy không an toàn, muốn cô lập mọi người ra mà thôi. Ngươi không cảm thấy ngay cả trung quân của mình cũng đuổi ra xa, giữ một khoảng cách là một chuyện vô cùng nực cười sao? Sau này càng đừng nghĩ tới chuyện nắm trung quân trong bàn tay nữa. Trong mắt của huynh đệ Hắc Hổ Kỳ trên dưới, uy tín Ngưu Hữu Đức hắn ở đâu? Ngay cả trung quân của mình còn không có cách nào thân cận. Sau đó còn hạ lệnh chỉ huy toàn bộ Hắc Hổ Kỳ như thế nào? Hắn làm như vậy là mua dây buộc mình, ở Hắc Hổ Kỳ không lâu được đâu!
Khang Chi Lộc ngẩn ra, chợt ha ha cười nói:
- Nói có lý. Ta tức giận thiếu chút nữa thành hồ đồ. Được, thuận ý của hắn!
Ánh mắt hắn ngược lại trầm xuống.
- Lục Chỉ Môn không biết phân biệt. Quay đầu lại sẽ trừng trị bọn họ sau!
Hai người đến trung quân vòng một chuyến, rất nhanh quay về trong điện. Sau khi gặp lại Miêu Nghị, bọn họ biểu thị trung quân đều nguyện ý tuân theo pháp chỉ của đại thống lĩnh. Chỉ cần đại thống lĩnh ra lệnh một tiếng, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui khỏi tông môn Lục Chỉ Môn.
Miêu Nghị cười nói:
- Đều là người tốt. Ta chỉ biết trung quân nhất định không phụ ta. Vậy truyền lệnh xuống, rút lui khỏi đây.
Khang Chi Lộc chắp tay, giọng nói giễu cợt nói:
- Đại thống lĩnh cũng theo trung quân rút khỏi đây sao?
- Không dám!
Bạch Lan chưởng môn Lục Chỉ Môn vội vàng nói tiếp:
- Đệ tử của bản phái chỉ muốn trở lại tông môn. Sao dám để đại thống lĩnh ngủ ở ngoài trời. Chỉ cần đại thống lĩnh và hai vị phó đại thống không ngại, phòng tốt nhất của bản phái vẫn cho ba vị đại nhân tùy ý sử dụng.
Nghe được lời này, không biết có phải Dương Khánh ý thức được điều gì hay không, lông mày bỗng nhiên giật một cái. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Nghị.
Hai người Khang, Diêu lại liếc mắt nhìn nhau. Ý của Bạch Lan nằm trong dự đoán của bọn họ. Ngưu đại thống lĩnh đi một vòng lớn như vậy, vốn chính là muốn cách xa trung quân. Nếu hắn theo chân trung quân cùng rút khỏi đây mới là chuyện lạ. Vì Lục Chỉ Môn làm người tốt, thích làm vui nlòng gười khác chỉ là những lời vô nghĩa. Có trời mới tin. Bước tiếp theo chắc hẳn chính là biết thời biết thế.
Miêu Nghị hơi trầm ngâm nói:
- Nếu như Bạch chưởng môn có ý tốt, hai vị phó đại thống, vẫn là câu nói kia, chúng ta khách tùy chủ đúng không?
Quả nhiên là như vậy. Trên mặt của hai người Khang, Diêu hiện lên nụ cười mỉm, thiếu chút nữa bật cười. Diêu Viễn Sơ cười nói:
- Tất cả đều nghe theo đại thống lĩnh phân phó.