- Ta còn không sợ nói cho các ngươi biết, bản tọa nếu tìm được các ngươi, các ngươi không có lựa chọn khác! Nếu như bản thân bản tọa khó bảo toàn, không qua được cửa ải này, các ngươi có tin hay không? Cho dù Hắc Hổ Kỳ không khiến Lục Chỉ Môn bị diệt môn, cũng tự có người sẽ đến Lục Chỉ Môn san thành bình địa! Nếu theo bản tọa, bản tọa qua được cửa ải này, khống chế được Hắc Hổ Kỳ, tất nhiên có thể ràng buộc Hắc Hổ Kỳ không động tới mấy người. Sau này bản tọa lại từ Thiên Nhai tìm cho Lục Chỉ Môn các ngươi một cửa hàng không tệ để làm phần thưởng. Bản tọa tất thắng! Đây là đường sống duy nhất của các người. Không biết ý của Lục Chỉ Môn như thế nào?
Lời này vừa nói ra, chưởng môn Bạch Lan và bốn vị trưởng lão lộ ra vẻ mặt sầu thảm, sắc mặt như tro tàn. Chúng ta trêu ai ghẹo ai? Các ngươi tới. Chúng ta ngoan ngoãn trốn qua một bên. Ngay cả địa bàn tông môn cũng nhường lại. Cũng chỉ vì một chút xíu giá trị lợi dụng liền bị quấn vào trong cuộc đấu tranh quyền lợi nội bộ của Hắc Hổ Kỳ. Thật sự là tai bay vạ gió!
Bốn người sơn thần Hà Đông Sa Kim Tiêu, sơn thần Hà Tây Tí Ngũ Lý, hà thần chín khúc trên Ngả Mặc Thanh, hà thần sáu khúc dưới Bộ Liên Dung nhìn nhau buồn bã. Thực lực và bối cảnh của bọn họ ở trước mặt Miêu Nghị thật sự không đáng nhắc tới. Cho dù hiện tại Miêu Nghị vẫn chưa nắm giữ được quyền lớn Hắc Hổ Kỳ, bọn họ cũng không thể chọc nổi.
Có giao tình với Lục Chỉ Môn nhiều năm như vậy, không tiếc phiêu lưu vì Lục Chỉ Môn bênh vực lẽ phải. Đây đã là cực hạn bọn họ có thể làm được. Nhưng Miêu Nghị nói một câu, bốn người liền biết, lần này Lục Chỉ Môn quấn vào vòng xoáy lớn, muốn chạy trốn cũng không có cách nào chạy thoát. Giống như người ta nói vậy. Bị đám người có quyền thế địa vị như người ta tìm tới, Lục Chỉ Môn căn bản không có lựa chọn khác. Phụ tổ của chưởng môn Bạch Lan ở Thiên Đình cũng chỉ là lăn lộn tới một chức quan nhàn tản, không có cách nào đấu lại với Miêu Nghị, loại nhân vật từng lật tay làm mưa ở Thiên Nhai.
Ở trong mắt đám người Dương Triệu Thanh, đại thống lĩnh vẫn khí phách mười phần.
Dương Khánh lại có chút dở khóc dở cười. Hắn phát hiện, phong cách của Miêu Nghị vẫn trước sau như một, dao sắc chặt đay rối. Một khi đã xác định mục tiêu, nhất định liền lao về phía trước. Gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu. Căn bản không quan tâm đường phía trước có thể đi thông hay không, đi trước lại nói.
Chỉ có điều hắn có chút không hiểu, truyền âm muốn hỏi:
- Đại nhân, kéo Lục Chỉ Môn tiến vào, ta có thể hiểu được. Nhưng vì sao còn kéo cả bốn vị hà bá, sơn thần này vào?
Miêu Nghị đáp lại:
- Mấy người chúng ta, nhân thủ quá ít. Có thể tranh thủ được một người, tính một người. Cần gì quan tâm hắn hữu dụng hay vô dụng. Chỉ cần không phải là người của Hắc Hổ Kỳ, tạm thời cứ kéo qua hết dã. Trước cứ cột vào bên cạnh chúng ta, rồi lại nói sau. Cho dù làm hộ viện trông nhà canh gác tuần tra cũng được. Bốn người này vừa thối vừa cứng. Nếu không muốn liên lụy Lục Chỉ Môn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Còn tưởng là có tính toán gì cao minh. Hóa ra là vì nguyên nhân này.
Dương Khánh không nói được gì...
Sau khi cùng bốn vị trưởng lão âm thầm giao lưu, vẻ mặt Bạch Lan khổ sở đưa mắt nhìn Miêu Nghị một hồi, khó nhọc chắp tay nói:
- Lục Chỉ Môn nguyện tuân theo sự phân phó của đại thống lĩnh.
Bọn họ cũng hiểu rõ ràng, nếu đã tới, không đáp ứng, chỉ sợ đừng mong sống sót rời khỏi tòa đại điện này.
- Người thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Miêu Nghị khen một tiếng, nghiêng đầu nói:
- Dương Khánh, đi mời hai người Khang, Diêu qua một chuyến.
- Vâng!
Đụng với Miêu Nghị cứng rắn, Dương Khánh cũng không có cách nào, chỉ có thể tuân mệnh làm theo.
Dương Khánh đi rồi, Miêu Nghị lập tức cùng đám người Bạch Lan thương lượng cách đối phó như thế này.
Chờ một lúc sau, hai người Khang, Diêu tới. Dương Khánh đi theo ở phía sau.
Vừa tiến vào đại điện, nhìn thấy đám người Bạch Lan, hai người Khang, Diêu nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ quái. Bọn họ song song đi tới trong điện, chắp tay hành lễ. Khang Chi Lộc hỏi:
- Đại thống lĩnh, không biết cho đòi hai người mạt tướng đến đây có gì phân phó?
- Ai!
Miêu Nghị buông tiếng thở dài, nhìn về đám người Bạch Lan bĩu môi nói:
- Không phải ta có gì phân phó. Là Lục Chỉ Môn người ta chạy đến chỗ ta tố khổ.
- A?
Hai người Khang, Diêu vô cùng kinh ngạc xoay người. Diêu Viễn Sơ nhíu mày hỏi:
- Bạch chưởng môn, có chuyện gì quấy rầy tới đại thống lĩnh vậy?
Trong lòng Bạch Lan chắc hẳn đang hỏi thăm mười tám đời tổ tông Miêu Nghị, nhưng không theo không được. Nàng đành kiên trì không để ý tới hai người, lại nhìn về phía Miêu Nghị chắp tay, dường như đang tiếp tục lời mở đầu:
- Đại thống lĩnh, Lục Chỉ Môn từ khi lập môn đến nay, lần đầu gặp phải chuyện bị trục xuất khỏi tông môn. Đệ tử trong môn vẫn luôn hỏi thăm khi nào được trở về. Chúng ta không có mặt mũi nào đối mặt với bọn họ. Vẫn mong rằng đại thống lĩnh khai ân, để chúng ta trở về.
Miêu Nghị không nói gì, chỉ nhìn về phía hai người Khang, Diêu gật đầu, ra hiệu hai người trả lời.
Không cần nói thêm điều gì, hai người Khang, Diêu vừa nghe đã hiểu. Còn tưởng là chuyện gì. Hóa ra là chuyện này.
Khang Chi Lộc thản nhiên nói:
- Bạch chưởng môn, nàng có phải hồ đồ rồi hay không? Trục xuất? Chúng ta trục xuất các người khỏi tông môn lúc nào? Chỉ là tạm thời dừng chân ở đây. Vật không mang đi. Sau rời đi tất nhiên sẽ trả lại. Chuyện này, ban đầu cũng là các người đáp ứng.
Bạch Lan lại nhìn về phía Miêu Nghị chắp tay, nói:
- Vẫn mong đại thống lĩnh thành toàn.
Đây rõ ràng là thái độ không quan tâm. Điều này khiến Diêu Viễn Sơ tức giận, quát:
- Trong thiên hạ chẳng lẽ không phải là đất của vương. Đất mới khai phá chẳng lẽ của vương thần. Hiện tại đại quân Thiên Đình chỉ là tạm mượn địa bàn Lục Chỉ Môn các ngươi làm chỗ đặt chân. Khách khí. Tại sao dây dưa không ngừng. Có đúng là đều chán sống rồi hay không!
- Ôi chao!
Miêu Nghị giơ tay lên một cái, khuyên nhủ:
- Diêu phó đại, có việc thì nói chuyện. Hù dọa người ta làm gì. Như vậy đi. Đây dù sao cũng là địa bàn của người ta. Người ta có quyền làm chủ. Nếu như chủ nahan người ta không muốn cho chúng ta ở nữa, vậy chúng ta lui ra ngoài là được. Bờ sông bên ngoài lại không phải là không có chỗ. Chỉ là chuyển đi chuyển lại một chút mà thôi. Cũng không phải là chuyện gì đáng ngại.