Những nữ nhân quét sạch đường đi từng là hoa khôi đối thủ cạnh tranh với Tuyết Linh Lung, hôm nay mọi chuyện đã là quá khứ, bọn họ chỉ có hâm mộ chứ không ghen ghét, bởi vì hiện tại Tuyết Linh Lung đáng được mọi người chúc phúc, bởi vì Tuyết Linh Lung mang lại hi vọng cho bọn họ.
Cánh hoa và nước chảy trên đường cọ rửa những hạ lưu ngày xưa, chuyện như nước trôi qua cầu, tất cả đường đi trở nên sạch sẽ.
Từ mụ mụ cảm động lau nước mắt, nàng đứng ở cửa ra vào Thiên Hương lâu thở dài thành kính!
Đám nguời Mộ Dung Tinh Hoa không có khả năng đi theo đội ngũ Từ Đường Nhiên dạo quanh thiên phố, lại nhìn thấy những nữ tử thanh lâu quét đường phố, nàng hỏi Từ mụ mụ liền có đáp án bừng tỉnh người trong mộng. Phục Thanh nghe xong cũng cảm thán.
- Đều nói kỹ nữ vô tình, vô nghĩa, cũng không hẳn vậy!
Cảnh tượng gây xôn xao phía sau đội ngũ đón dâu, Tuyết Linh Lung vô ý thức muốn quay đầu lại nhìn nhưng thị nữ bên cạnh lập tức nhắc nhở.
- Phu nhân, không thể quay đầu lại, ngàn vạn không thể quay đầu lại!
Tuyết Linh Lung lại nhớ tới những lời Từ mụ mụ nói lúc trước, gả ra khỏi cửa lớn không được quay đầu lại, nếu đã lên đại kiệu đón dâu, cho dù trời sập cũng không thể quay đầu trở về.
Vì vậy nàng cố nén xúc động quay đầu ra sau.
Từ Đường Nhiên lại nhìn ra phía sau, trong nội tâm kỳ quái, ai còn an bài quét dọn đường phố, hắn cũng để bụng cho nên truyền âm với thủ hạ
- Đi hỏi xem xảy ra chuyện gì?
Thủ hạ đi ra sau không bao lâu liền quay về,, truyền âm báo lại nguyên văn tin tức nghe được, Từ Đường Nhiên ngạc nhiên, nghiêng đầu sang nhìn Tuyết Linh Lung không quay đầu nhìn ra phía sau.
Phía sau có một đội ngũ chạy theo đòn rước dâu quét dọn, không có người nào làm dối lừa gạt... Lúc quét dọn cũng không thi pháp làm thay, đều tự mình làm tất cả.
Cũng may nhiều người, hơn một ngàn người, đường đi rộng hẹp có hạn. Mọi người có thể thay phiên quét dọn nhưng phạm vi thiên nhai không nhỏ, có một ít cửa hàng chiếm dịch tích rất lớn, càng đừng nói Thủ Thành Cung và bốn phủ thống lĩnh trong nội thành, tóm có thể nói phạm vi bao quát của thiên nhai, muốn đi một vòng quanh đó cũng không dễ dàng.
Buổi sáng còn có thật nhiều người xem náo nhiệt, giữa trưa lại có kỳ quan truyền lưu khắp thiên nhai, đến xế chiều người đi hai bên đường chết lặng nhìn những nữ nhân quét dọn từ sáng tới chiều. Đều có thể nhìn ra bọn họ không sử dụng pháp lực, chỉ dùng lực lượng cơ thể làm việc, các âm thanh giễu cợt dừng lại.
Lúc gần chạng vạng tối đội ngũ đón mới đi tới phủ thống lĩnh khu tây, lúc hạ kiệu xuống Tuyết Linh Lung nhìn thấy các nữ nhân mặc quần áo vải đang quét dọn phía sau, lập tức đứng ngẩng người ở cửa ra vào, rốt cục hiểu phía sau xảy ra chuyện gì.
Từ Đường Nhiên khẽ giật mình nhìn ra sau.
Hai thị nữ Tuyết Linh Lung sốt ruột thấp giọng nói:
- Phu nhân!
Động tĩnh này cũng kinh động đoàn nữ tử đang quét dọn phía sau, có người kéo tới gần đoàn rước dâu.
Lúc này một đám nữ tử mặc quần áo vải mang châm gỗ đơn sơ tụ tập lại, có người mệt mỏi mồ hôi âầm đìa, có người mệt mỏi sắc mặt tái nơợt, có người mệt mỏi đứng cũng run run, có không ít người bàn tay mài chảy máu, cảnh tượng hoa dung thất sắc chật vật không chịu nổi.
Nước mắt Tuyết Linh Lung tràn mi, hai thị nữ lại sốt ruột nhắc nhở.
- Phu nhân, ngày vui, không thể khóc. Không thể khóc!
- Ô ô...
Tuyết Linh Lung đưa tay che miệng lại, cố gắng không phát ra tiếng khóc.
Người ở cửa phủ thống lĩnh khu tây im lặng, việc này cũng làm đám người Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Mộ Dung Tinh Hoa im lặng.
Sắc mặt đám nữ tử quần vải trâm gỗ sợ hãi, không nghĩ tới mọi ngườó hảo ý lại làm hư việc vui của Tuyết Linh Lung.
- Phu nhân...
Hai thị nữ vội vàng không chịu nổi, hận không thể kéo Tuyết Linh Lung vào cửa.
Kết quả bị Từ Đường Nhiên đưa tay ngăn cản hai thị nữ thúc dục, người thiện vuốt mông ngựa có ai không thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hắn cũng hiểu tâm tình của Tuyết Linh Lung lúc này, hắn cười nói với Tuyết Lung Linh.
- Phu nhân, cùng ta đi bái tạ đi!
Bức rèm che lắc lư, Tuyết Linh Lung quay đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Kết quả Từ Đường Nhiên chủ động kéo tay nàng đi ra cửa phủ thống lĩnh, đi tới gần đám nữ tử quần áo vải bình thường.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, nên mất mặt cũng mất mặt rồi, hắn không thể che miệng người khác, không bằng lão tử làm cho lớn hơn một chút, dù sao cũng phải nịnh nọt phu nhân của mình, ít nhất hống nàng cao hứng thì cuộc sống sau này trở nên dễ dàng hơn.
Hai người đi tới trước mặt đám nữ nhân không biết nên làm cái gì, Từ Đường Nhiên nói:
- Chư vị đường xa đưa tiễn tới đây, Từ mỗ không lời nào cảm tạ, xin nhận phu thê chúng ta cúi đầu.
Dứt lời hắn liền cúi đầu.
Tuyết Linh Lung thật sự khiếp sợ, thật không nghĩ tới Từ Đường Nhiên lại làm như thế, nội tâm vô cùng cảm động, sau đó cũng cúi đầu với hắn, hai phu thê cúi đầu thật sâu.
- Không dám không dám.
- Thống lĩnh đại nhân không được.
- Thống lĩnh đại nhân mau mau xin đứng lên.
Một đám nữ nhân lúc này luống cuống tay chân không biết nên nói gì cho phải, vội vàng bảy mồm tám lưỡi xin hai người đứng lên. Đều nói nữ nhân cảm tính cũng đúng, có không ít người trực tiếp che miệng khóc, cũng hâm mộ Tuyết Linh Lung gần chết.
Người đứng xem hai bên đường ngạc nhiên, bọn họ cũng bị hào khí lây lan, cũng bắt đầu kính nể Từ Đường Nhiên, thì ra người ta có thể lên làm thống lĩnh thiên nhai cũng không phải không có khả năng, đường đường thống lĩnh tôn sư khu tây lại có thể ở trước mặt mọi người cúi đầu với một đám nữ nhân nơi thanh lâu, lòng dạ này không phải người bình thường có thể làm được.
- Từ Đường Nhiên khó lường.
Mộ Dung Tinh Hoa đứng ở cửa phủ thống lĩnh kinh ngạc lên tiếng, thậm chí trong mắt xuất hiện thần thái kinh diễm, nàng cũng lau mắt nhìn Từ Đường Nhiên.
Phục Thanh và Ưng Vô Địch nhìn nhau, đây không phải kẻ biết nịnh nọt sao? Thì ra không phải hắn chỉ biết nịnh nọt mà thôi.
- Tử tướng!
Hoàng Phủ Quân Nhu đứng ở cửa ra vào bĩu môi khinh bỉ một câu, cuối cùng ánh mắt nhìn Từ Đường Nhiên cũng tốt không ít, càng cao hứng thay Tuyết Linh Lung, xem ra Từ Đường Nhiên thật sự ưa thích Tuyết Linh Lung, bằng không làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, chắc hẳn sau này sẽ đối xử với Tuyết Linh Lung không kém.
Bên người nàng xuất hiện một nữ tử dáng người cao gầy, khuôn mặt như vẽ, khí khái hào hùng bừng bừng, mặc bộ quần áo trắng, không phải người khác, chính là Chiến Như Ý kẻ thù cũ của Miêu Nghị, nàng là bằng hữu cũ của Hoàng Phủ Quân Nhu, tạm thời không muốn công khai thân phận mình với người khác.