Phi Thiên

Chương 1835: Lão nạp thật xui xẻo (Thượng)

Ầm!

Mục Phàm Quân phun ra ngụm máu:

- Phụt!

Áo đen và đồ che mặt rách tung tóe như bướm bay đi, bên trong mặc chiến giáp Kim Tinh độ thuần cao không đỡ nổi một kích đã vỡ thành phấn vàng. Mục Phàm Quân bay cái vèo ra ngoài. Trong bốn người tứ tán, Vân Ngạo Thiên ngoái đầu nhìn, mắt đỏ ngầu, ma khí lượn lờ quanh thân.

Vân Ngạo Thiên quát to:

- Tản ra thì không ai chạy thoát được, hoặc hắn chết hoặc chúng ta chết, Thải Liên là cái đinh gì, hợp tác giết hắn đi!

Bốn người hầu như chớp mắt cùng xoay người quay đầu lại.

Tư Đồ Tiếu vung tay ném ra một con kim cương ma điêu, tay cầm trường thương Tử Tinh điều khiển ma điêu phát ra tiếng quát âm trầm như sấm rền:

- Giết!

Cơ Hoan lật người cưỡi trên phiên vân phúc vũ thú, huơ trường thương Tử Tinh vọt tới gầm lên:

- Giết!

Tàng Lôi điều khiển phiên vân phúc vũ thú, cầm thiền trượng cao giọng quát:

- Giết!

Trừ của Cơ Hoan là tọa kỵ ban đầu ra, hai vị khác cướp phiên vân phúc vũ thú lúc đến đại thế giới.

Vân Ngạo Thiên nhanh chóng xông tới gần Mục Phàm Quân, tay to ôm vòng eo nàng, lắc người nàng hỏi:

- Nam nhân bà, có sao không?

Mục Phàm Quân xõa tóc rối, mặt tái nhợt, khóe môi còn chảy máu. Mục Phàm Quân rơi vào vòng tay mạnh mẽ quen thuộc, không muốn lắc đầu gắng đẩy Vân Ngạo Thiên ra.

- Không sao, thả ta ra!

Còn không sao cái gì!

Vân Ngạo Thiên mặc kệ Mục Phàm Quân xô đẩy, móc một tinh hoa tiên thảo nhét hết vào miệng nàng.

Vân Ngạo Thiên thúc giục:

- Mau phục hồi đi!

Vân Ngạo Thiên buông Mục Phàm Quân ra, cầm đao lạnh lùng nhìn Chu Thiên Ti.


Mục Phàm Quân liếc nam nhân bên cạnh mình, ánh mắt hơi phức tạp. Mục Phàm Quân nhắm mắt dưỡng thần, nhanh chóng thi pháp thúc giục tinh hoa tiên thảo.

Khóe mắt Vân Ngạo Thiên liếc qua, bay nhanh tới gần tinh thể bị đấm thủng.

Tàng Lôi, Cơ Hoan, Tư Đồ Tiếu liên hợp giết nhưng có một người chưa chết hẳn, một tay che cổ chảy máu ồ ạt một tay cầm tinh linh đung đưa.

Người báo tin thấy Vân Ngạo Thiên lao tới thì giật nảy mình, lảo đảo bò dậy định trốn.

Vèo!

Vân Ngạo Thiên lao tới một đao chém người đó kèm chiến giáp thành hai khúc, ruột chảy đầy đất máu văng tung tóe.

Chu Thiên Ti cầm sợi xích nhìn ba cái xác đại thống lĩnh treo trên xích, khóe mắt nứt ra.

Ba đại thống lĩnh chết trên đường đến nhà bọn họ, việc này đúng là thủng trời, nhà bọn họ tuyệt đối không thoát khỏi trách nhiệm. Nếu không thể bắt hung thủ giao cho Thiên Đình rửa sạch hiềm nghi cho gia đình thì... Nghĩ đến hậu quả đáng sợ đó khiến Chu Thiên Ti không rét mà run.

Mắt thấy ba người lao tới, Chu Thiên Ti nhanh chóng thu sợi xích và ba xác chết, hét to:

- Đừng hòng ai tốn thoát!

Vèo!

Chu Thiên Ti lắc người xông hướng Tư Đồ Tiếu trước, đấm quyền cương qua.

Một cánh tay Tư Đồ Tiếu đẩy, một đoàn âm khí mãnh liệt dâng trào ra, ngay mặt đón đánh, mắt lóe tia sáng tàn nhẫn không chút e ngại.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Từng tầng âm khí ngăn cản rồi bắn tung tóe.

Chu Thiên Ti cứ nghĩ một đấm của mình có thể phá âm khí ngăn cản bắt lấy Tư Đồ Tiếu, ai ngờ bị âm khí đặc nghẹt chặn đường. Chu Thiên Ti đánh ra quyền cương bị giảm bớt sức mạnh từng tầng, chưa hoàn toàn phá âm khí ngăn cản thì đã bị triệt tiêu.

Chu Thiên Ti lật tay lại cầm đại đao, gã vung tay chém mạnh một nhát.

Ầm!

Âm khí chặn đường còn lại bị Chu Thiên Ti một đao chém nổ, Tư Đồ Tiếu trốn đằng trước lập tức lộ ra nguyên hình.

Chu Thiên Ti phá tan âm khí đặc nghẹt huơ đao chém. Tư Đồ Tiếu giật nảy mình, tốc độ ra tay của đối phương quá nhanh, hầu như không thể tránh thoát.

Đao phong ập vào mặt.

Vù vù vù vù vù!

Tư Đồ Tiếu tự nổ thành âm khí tán đi.


Chủ nhân tránh thoát một kiếp.

Kim cương ma điêu rên rỉ:

- Gri!

Kim cương ma điêu bị Chu Thiên Ti chém rớt.

Chu Thiên Ti lắc mình xông tới âm khí tụ lại thành Tư Đồ Tiếu.

Tư Đồ Tiếu nhanh chóng đẩy một chưởng rồi đẩy ra một Tư Đồ Tiếu giống y như đúc lao vào quân địch.

Bùm!

Chu Thiên Ti một đao chém người lao tới thành âm vụ, khi ngước đầu lên thì có mấy chục Tư Đồ Tiếu như hổ rình mồi nhìn gã chằm chằm. Chu Thiên Ti lập tức mở pháp nhãn ra xem, giật nảy mình, đều là âm thể, gã không nhìn ra thật giả.

Cơ Hoan lao tới thấy Tư Đồ Tiếu mất tọa kỵ thì nhanh chóng cất tọa kỵ đi, người nghèo không chịu nổi mất đồ.

Cơ Hoan lao nhanh lên, hai vai vung, yêu khí tuôn ra toàn thân bao bọc Cơ Hoan.

Chu Thiên Ti ngoái đầu nhìn, thấy một con quái đầu bò mình người mọc sừng đang nhanh chóng biến to, một quái vật do yêu khí tổ thành.

Quái vật chớp mắt cao hơn mười trượng xông tới, giơ nắm tay to đấm liên tục vào Chu Thiên Ti nhỏ bé như đạp con chuột.

Chu Thiên Ti lật tay đánh ra cú đấm.

Ầm!

Nắm tay to bị chấn thành yêu khí.

Kết quả một tay to khác đập xuống, Chu Thiên Ti chém nhát đao cương chặt đứt cánh tay yêu. Đao liên tục chém ra, chặt quái vật đầu bò tập hợp từ yêu khí thành mấy khúc, nhưng không thấy chân thân của Cơ Hoan. Yêu khí bị chém nhanh chóng tụ lại, con quái đầu bò lại thành hình, huơ nắm đấm đánh lung tung.

Không tìm thấy chân thân của Cơ Hoan, mặc kệ Chu Thiên Ti lăng trì cỡ nào cũng không giết gã được. Nhưng chút uy lực công kích của Cơ Hoan cũng không thể làm gì Chu Thiên Ti nổi.

Mấy chục Tư Đồ Tiếu vây công lại.

Chu Thiên Ti cười nhạt giơ tay thu đao, một đoàn bóng trắng bắn ra từ bàn tay gã bỗng nhiên hóa thành mạng nhện to lớn bao phủ nguyên con quái đầu bò lại, mạng nhện nhanh chóng siết vào yêu khí.

Một tay kia của Chu Thiên Ti nhanh chóng bắn ra từng bóng trắng, các tấm mạng nhện nổ tung. Mấy chục Tư Đồ Tiếu lao tới vây công cũng bị trói lại, chân thân của Tư Đồ Tiếu lập tức bị tỏa định.

Tư Đồ Tiếu bị trói trong mạng nhện muốn hóa thân thoát khỏi, nhưng phát hiện trên mạng nhện có một pháp lực phong tỏa giữ chặt gã trong mạng nhện.

Tư Đồ Tiếu hết hồn, định thi pháp xé rách, bất đắc dĩ đối kháng tu vi của Chu Thiên Ti thì không phá ra nổi.

Tư Đồ Tiếu nhanh chóng rút đao chém liên tục, nhát đao chém ra thì Chu Thiên Ti điều khiển pháp lực làm sợi tơ co duỗi, sợi tơ đứt lại dính vào nhau, khiến gã không cách nào thoát khốn.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Một chuỗi tiếng nổ, Tư Đồ Tiếu bị trói trong lưới nhanh chóng nhìn quanh, phát hiện phân thân xung quanh mình đều nổ tung.

Tư Đồ Tiếu thế mới phát hiện trong lòng bàn tay của Chu Thiên Ti có một sợi tơ dính với bên này, các sợi tơ giải quyết phân thân của gã đã nhanh chóng rút vào lòng bàn tay đối phương.

Chu Thiên Ti khinh miệt liếc Tư Đồ Tiếu, gã nhúc nhích một cánh tay khác, quay đầu nhìn. Cơ Hoan trốn trong yêu khí cũng bị lưới trói lại kéo ra khỏi yêu khí.

Chu Thiên Ti vung tay, hai sợi tơ mảnh kéo Tư Đồ Tiếu, Cơ Hoan về.

Cơ Hoan vùng vẫy bỗng nghe truyền âm, liếc Tư Đồ Tiếu bị nhốt trong lưới, hai người vùng vẫy càng dữ dội hơn.

Tàng Lôi cũng thu tọa kỵ xem cuộc chiến, kinh ngạc kêu lên:

- Đây là yêu nghiệt gì? Đáng tiếc Phong Bắc Trần đã chết... để lão nạp hàng ngươi!