Phi Thiên

Chương 1550: Không có việc gì

Vân Tri Thu:

- Ta không phải ý này, ngươi đã cảm thấy bọn họ có thể dùng, vậy cứ dùng đi, ngươi không nên ra mặt, vẫn câu nói cũ, các ngươi là huynh đệ kết nghĩa, danh phận đại nghĩa không thể bỏ qua... Ta nên làm ác nhân, dù sao thanh danh của ta tại Tiểu Thế Giới là ‘ người đàn bà dâm đãng ’, hiện tại phá hư đại nghĩa cũng chẳng có gì. Ngươi yên tâm đi, ta khẳng định sẽ mang bọn họ tới giúp ngươi, còn có thể làm bọn họ không tiện mở miệng hỏi lộ tuyến.

Miêu Nghị yên lặng, đưa tay trảo nàng đặt ở đầu vai tay,

- Tại sao nói cái gì ‘ người đàn bà dâm đãng ’. Ta không quan tâm việc Phong Huyền. Chẳng lẽ ngươi còn đặt trong lòng.

Vân Tri Thu hơi vểnh môi lên, nói:

- Ngoài miệng nói dễ nghe, nói không chừng ngày nào đó ngươi lại mang ra nói, đến lúc đó người đàn bà dâm đãng như ta bị ngươi đá ra xa!

Nàng lại quan sát phản ứng của Miêu Nghị.

Đổ mồ hôi!

Miêu Nghị nghe xong lời này lại chột dạ, nhất là trong gian phòng này, xấu hổ, hổ thẹn ah! Ho khan nói:

- Nói hưu nói vượn cái gì, ngươi là chính thất phu nhân của Miêu Nghị ta, thế gian này không ai thay thế ngươi được, nếu trái lời thề này, trời tru đất diệt!

Vân Tri Thu hừ hừ một tiếng, kéo tai hắn:

- Ngưu Nhị, đây chính là ngươi nói, ta sẽ ghi nhớ, đến lúc đó không cần trời tru đất diệt, ta sẽ thiến ngươi trước, không tin ngươi thử xem. Hôm nay ta chỉ nói cũng là ngươi đáp ứng, chuyện trong nhà do ta nói tính toán, cho nên mặc kệ nữ nhân nào bước vào căn nhà này, không có ta đồng ý, không ai có thể tiến vào, trừ phi Miêu Nghị ngươi có bản lĩnh giết ta, nếu không ta cam đoan không ai được tự tại, lão nương không quan tâm hậu quả, khi đó ngươi cũng đừng mong sống khá giả.

Miêu Nghị không cần nghĩ ngợi, lập tức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý,

- Nên như vậy, Vi Vi các nàng được ngươi đồng ý ta mới cưới, ta cam đoan, chỉ cần không có ngươi gật đầu, ta tuyệt đối sẽ không dẫn người nào vào cửa.

- Như vậy mới tốt.


Vân Tri Thu hừ lạnh sau đó lại vỗ ót Miêu Nghị.

- Quyết định như vậy đi, tạm thời ngươi đừng quay về Tiểu Thế Giới, thủ hạ dưới tay ngươi không đủ, ngươi chạy về không phù hợp. Việc Tinh Túc Hải sẽ do ta chuẩn bị, vừa lúc ta phải về hoàn thành việc giao nộp, thuận tiện xử lý việc của ngươi.

- Tốt!

Miêu thống lĩnh uy phong lẫm lẫm khi đối mặt với các đại thương hộ, lúc này biến thành cháu nội biết nghe lời, không dám biểu đạt ý kiến của mình, thật sự sợ lộ dấu vết, hắn có tật giật mình trong gian phòng này.

- Còn có chuyện.

Vân Tri Thu lại lên tiếng.

Miêu Nghị lập tức nói:

- Ngươi nói, ta nghe.

Vân Tri Thu:

- Ta suy nghĩ, lần này ta chuẩn bị trở về mang theo Lang Lang và Huyên Huyên cùng qua đây.

Miêu Nghị quay đầu lại, kinh ngạc nói:

- Không phải chứ? Ngươi mang các nàng tới đây? Thích hợp không?

Vân Tri Thu:

- Không có gì không thích hợp, ngươi nói chuyện Tinh Túc Hải đã nhắc nhở ta, chỉ cần nắm giữ lộ tuyến Tiểu Thế Giới là đủ rồi. Hôm nay ngươi đã thăng quan phát tài, tài nguyên tu hành cũng nhiều hơn trước, ta sợ ngươi không chịu được thông đồng với hồ ly tinh nào đó, trong nhà có hai người hầu hạ ngươi mới tốt, tránh ngày ngươi chán thiếu phụ già như ta, có tinh lực cứ để ở nhà ăn no đã, cũng điều hòa quan hệ trong nhà, còn tốt hơn đụng phải những nữ nhân lòng mang làm loạn nha? Ngưu Nhị, nữ nhân trong nhà mình mới yên tâm!

Nàng nói lời thấm thía.


Miêu Nghị đang loạn chiến trong nội tâm, cảm giác, cảm thấy nàng nói có ý khác, chẳng lẽ nàng hoài nghi cái gì sao? Nhìn nàng lại không giống, nếu không bằng tính tình của nữ nhân này, sợ rằng đã sớm động thủ với mình.

Càng chột dạ càng không dám đối mặt, hắn nói:

- Người trong nhà cùng chạy tới, vạn nhất có việc sẽ khó chạy trốn.

- Cho nên nha! Ngươi nên làm thêm vài cửa hàng, bây giờ ngươi là thống lĩnh thành đông, nghĩ biện pháp kiếm thêm cửa hàng khó lắm sao? Lớn nhỏ không sao cả, chỉ cần các nàng tùy tiện mua bán là được, có chút việc làm, lại ở bên cạnh ngươi, cũng tránh các nàng nghĩ ngợi lung tung!

- Không phải chứ? Ta có thanh danh theo đuổi đàn bà có chồng đã đủ thối rồi, lần trơớc bị Bích Nguyệt phu nhân điểm mặt chỉ tên, nếu như còn chạy tới cửa hàng các nàng, vậy ta còn tìm lý do gì?

- Ngươi ngốc thật! Ngươi giả vờ không biết các nàng, ta kết giao bằng hữu với các nàng là được rồi, dù sao ngươi thường xuyên ghé cửa hàng của ta, các ngươi gặp nhau trong cửa hàng của ta là được, còn có việc cần ngươi xử lý đấy!

- Chuyện gì?

- Lang Lang và Huyên Huyên có bốn thị nữ, nhất định phải cùng mang theo, ngươi nên có tinh thần phong lưu một chút, lúc bọn họ đến, ngươi phải ngủ với bốn thị nữ, không biến thành người một nhà thì ta có lo lắng, vạn nhất ngày nào đó gặp gỡ người mình thích, nữ nhân dễ dàng móc lời tim phổi ra nói, một khi bị người khác tohong đồng, nội tình bị người khác đào ra, khi đó ngươi sẽ khóc.

- Gặp phu nhân như ngươi, ta thật hạnh phúc!

Miêu Nghị cười gượng.

- Ngươi đang bảo ta gây giống? Là heo sao?

- Ít nói lời âm dương quái khí! Trong lòng rất thích đúng không? Ta thấy những huynh đệ kia của ngươi có ai không có lão bà đầy nhà, đừng cho rằng ta không biết nam nhân các ngươi có đức hạnh gì, ta cảnh cáo ngươi, trong nhà đã không ít, không cho phép ra ngoài trêu hoa ngắt cỏ, một khi bị ta phát hiện, ngươi xem ta có thiến ngươi hay không.

Vừa nói đến trêu hoa ngắt cỏ, Miêu Nghị lại xìu xuống, co rụt đầu không nói gì xem như đáp ứng.

Vân Tri Thu lại ra tay độc ác, nàng nắm tóc của hắn sau đó giật mạnh, có cảm giác cầm hắn tiết giận, Miêu Nghị đau đớn kêu to nhưng bị nàng đá một cước nên im miệng.

Sau khi chảy tóc xong, hai người bước ra khỏi động thiên phúc địa, Vân Tri Thu cũng không ở lại nơi này quá lâu, lúc sắp chia tay lại nhắc nhở:

- Đừng làm thống lĩnh thì đắc ý quên hình, đừng quên căn bản của ngươi, nên siêng tu luyện một ít, không có thực lực thì ngươi đừng mong đứng vững bước chân.

- Không cần ngươi nói, trong nội tâm của ta rõ ràng, kỳ thật gần đây ta vẫn cân nhắc việc tu luyện, lần trước giao thủ với Huyết Yêu có lĩnh ngộ một ít gì đó, có lẽ có thể tăng thực lực lên nhanh hơn, gần đây lại có nhiều việc quấn thân không thể thoát ra được, ta đang tìm nơi tu hành.

- Còn phải tìm nơi khác? Trong động thiên phúc địa không được sao?

- Không được, ta lĩnh ngộ một ít thương pháp, ta phải dùng thương pháp đột phá bình cảnh, bằng không vừa xuất sát chiêu bản thân mình sẽ bị phế, hoàn toàn không có tác dụng. Đồng thời ta muốn thử một chút, xem có thể mang lĩnh ngộ trên thương pháp gia trì lên thân thể hay không, cho nên cần tìm nơi thích hợp để luyện thể, thôi được rồi, có nói ngươi cũng không rõ ràng.

- Ân! Ngươi đã có mục tiêu rõ ràng thì ta không nói nhiều, cần cái gì cứ nói với ta một tiếng, ta nghĩ biện pháp gom góp giúp ngươi.