Phi Thiên

Chương 1549: Cái yếm đó là thế nào? (Hạ)

Miêu Nghị gật đầu “Ân” một tiếng, tiện tay lấy một vòng tay trữ vật khác gioa cho nàng:

- Đây không phải đồ tặng, là của chúng ta.

Vân Tri Thu xem xét liền kinh sợ, nàng không sợ không được, bởi vì số lượng đồ vật quá lớn.

- Ngưu Nhị, nhiều tài vật này tới từ nơi nào? Thống lĩnh một khu có nhiều chất béo như vậy sao? Nếu thật sự là như thế, cổ phần tiệm tạp hóa Chính Khí cũng không đáng gì cả.

Miêu Nghị nhìn nữ nhân của mình ngạc nhiên không nói lời nào, cười nói:

- Không phải chất béo, có chất béo cũng không có khả năng nhiều như thế, nếu chỗ tốt lớn đến mức này, ta khẳng định không thể làm thống lĩnh. Những đồ vật này là từ những cửa hàng bị hủy lúc trước, cũng là nguời Thiên đình cướp được, cũng là đồ của đám người chết tại Đãng Âm Sơn, bởi vì bọn chúng chết nên ta nhặt, bên khu tây chết toàn bộ, có đồ từ thủ hạ Hắc Vương, ta quét sạch toàn bộ, bên trong còn có nhiều đồ vật khác, ta đoán giá trị không dưới tám ngàn tỷ hồng tinh! Dù sao việc nhà đều giao cho ngươi, ta chẳng muốn quan tâm, ngươi xem mà xử lý.

- Tám ngàn tỷ!

Vân Tri Thu cả kinh, sau khi khôi phục tinh thần liền hỏi:

- Những vật này bị ngươi độc chiếm? Khấu Văn Lam không có ý kiến?

Miêu Nghị:

- Hắn có thể có ý kiến gì, hắn trời sinh không thiếu tiền xài, không đặt tâm tư vào những thứ này, càng quan tâm quyền thế hơn, hắn nói một câu, bảo ta và Từ Đức Nhiên chiếm một nửa, từ đó có thể thấy hắn không biết số lượng của chúng, nếu biết hắn sẽ không nói như vậy. Từ Đường Nhiên lại biết, muốn lấy một nửa, nhưng hắn không có bản lĩnh đó, lại nói ta nhặt nên chỉ có ta biết, những thứ này không thể tra, còn không phải ta nói bao nhiêu chính là bao nhiêu, tùy tiện cho hắn vài thứ đuổi đi.

Vân Tri Thu lắc đầu, hắn nghĩ tới những thứ này do Miêu Nghị dùng mạng đổi lấy, nàng không cao hứng chút nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị trong gương thật lâu, chẳng biết tại sao lại thở dài.

Miêu Nghị quay đầu lại hỏi:

- Như thế nào? Phát tài mất hứng? Có những vật này, tu vi của ngươi sẽ sớm đột phá Thải Liên đấy.

Vân Tri Thu:

- Đồ vật không ít nhưng không đủ đạt tới cảnh giới Thải Liên, lại nói một mình ngươi đột phá cảnh giới Thải Liên có thể làm được gì? Tu vi cao thì rất cao, một người mạnh cũng vô dụng, người phía dưới không theo kịp, thế giới lớn như vậy, nếu là người cô đơn, một người không thể xử lý chuyện gì, chỉ có một đám người làm việc cho ngươi mới là kế lâu dài, giống như lục thánh, dưỡng một đám người chiếm cứ địa bàn và vận chuyển lợi ích cho bọn họ, Thiên Đế và Phật chủ tại Đại Thế Giới cũng như thế.

Miêu Nghị cảm thán:


- Đúng vậy! Hiện tại ta có cảm giác không người để dùng.

Vân Tri Thu:

- Hiện tại chúng ta đã đứng vững tại Đại Thế Giới, có nhiều đồ như vậy, ngươi nên tăng tu vi những thân tín của mình lên, có thể giúp một đám người đột phá Kim Liên nhanh chóng, một số năm sau, Tiểu Thế Giới chính là của ngươi, hiện tại trả giá một ít đổi lấy một đám người tọa trấn Tiểu Thế Giới vĩnh viễn, dùng lợi ích Tiểu Thế Giới tặng cho ngươi, lâu dài cũng không lỗ. Ý ta là, Vi Vi và Dương Khánh có thể yên tâm, chúng ta nên cấp cho bọn họ một số Tiên Nguyên đan, từ đó tăng tu vi bọn họ lên đầu tiên. Về phần Lang Lang và Huyên Huyên, không phải ta có ý kiến với các nàng, mà là bối cảnh các nàng không thích hợp, hiện tại ta lo lắng nếu các nàng có Tiên Nguyên đan, tin tức lọt vào tai Mục Phàm Quân, Mục Phàm Quân sẽ không nương tay.

Miêu Nghị gật đầu:

- Ngươi là chính thất, chuyện trong nhà do ngươi lo liệu, cũng do ngươi nói tính toán, ngươi nói cái gì các nàng cũng không dám không nghe, ngươi xem mà xử lý.

- Ân!

Vân Tri Thu trêu chọc:

- Không sợ ta bất công ngược đãi mấy tiểu thiếp của ngươi sao?

Miêu Nghị cười cười:

- Nếu ngươi làm như vậy cũng không bảo ta cưới các nàng.

- Nghĩ đẹp lắm, nhặt tiện nghi còn khoe mã!

Nàng vỗ ót hắn một cái, Vân Tri Thu lại thở dài:

- Nói đi cũng nói lại, ngươi rút thời gian quay về một chuyến, cũng không thể bỏ mặc việc nhà không hỏi tới, có người nói ta là tức phụ, tưởng rằng chính thất như ta ngăn cản ngươi thân mật với tiểu thiếp, như vậy thì lỗi lớn lắm, đến lúc đó Vi Vi các nàng hận ta muốn chết, ngươi nên quan tâm một chút, cưới mỹ nhân là chuyện tốt, đừng biến thành chuyện xấu.

- Mới rời đi vài năm, không có nghiêm trọng như ngươi nói đâu, nhớ ngày đó ta không gặp ngươi hơn ba trăm năm, cũng không phải rất tốt sao?

- Không nên giả vờ! Nói đứng đắn, dù sao ta cũng là chính thất, có quyền tự chủ lớn, ngươi ồn ào cỡ nào cũng không sao, Vi Vi các nàng không giống, ngươi nên thông cảm lòng dạ đàn bà, nhất là Lang Lang và Huyên Huyên, ngươi không thấy các nàng rất cẩn thận sợ ngươi phật lòng sao, gặp nam nhân khác cũng không dám nói chuyện, sợ truyền ra lời không dễ nghe, mỗi ngày không dám bước ra khỏi sân, cũng không làm việc gì, tăng thêm phu thê An Như Ngọc đang bị phạt, trong nội tâm khổ lắm, đừng làm nội tâm các nàng oán hận, an gia vạn sự hưng, cưới nữ nhân về không phải chỉ để cởi quần áo và ngủ, dỗ ngon dỗ ngọt cũng phải làm, ngươi nên để tâm một chút!

Nói xong lại vỗ ót Miêu Nghị lần nữa.


- Ngươi chưa xong hay sao?

Miêu Nghị đưa tay gãi ót, cảm giác đau và ngứa.

Vân Tri Thu cười khanh khách, nói không nghe, càng nói càng dũng cảm, lại vỗ thêm vài cái.

- Có nghe thấy không?

Miêu Nghị không có biện pháp với nàng.

- Hảo hảo, ta biết rõ, ta đang muốn quay về Tinh Túc Hải một chuyến.

- Đi Tinh Túc Hải làm gì vậy?

Vân Tri Thu hiếu kỳ.

Miêu Nghị cũng nói tình huống mình gặp phải, tỏ vẻ mình đã được Khấu Văn Lam đồng ý, chuẩn bị kéo người Tinh Túc Hải đến trợ lực.

Vân Tri Thu hỏi:

- Ổn thỏa không? Không sợ bọn họ có dị tâm?

Miêu Nghị cười nói:

- Lo ngại, bọn họ cùng theo ta đi đoạt Linh đảo, đây chính là tử tội, không sợ chết cứ nói ra đi. Ta cẩn thận nghĩ lại, chỉ cần nắm giữ con đường lui tới Tiểu Thế Giới trong tay chúng ta, cũng không có chuyện gì. Sự việc quá phiền toái, trước kia còn lừa gạt bọn họ, hiện tại giữ lại đường đi, chỉ sợ nội tâm bọn họ tức giận, dù sao Tinh Túc Hải còn một đám thủ hạ.

Vân Tri Thu nhíu mày:

- Bọn họ đi theo ngươi đoạt Linh đảo, tới nơi này có bị nhận ra hay không?

Miêu Nghị:

- Không dễ nhận ra đâu, lúc ấy đều dịch dung, nếu bị nhận ra, ta sớm không thể ngồi lên vị trí này, vũ trụ lớn như vậy, Thiên đình cũng không phải không gì làm không được, bằng không Tiểu Thế Giới đã sớm bị Thiên đình nhét vào bản đồ rồi.

Vân Tri Thu đưa hai tay vịn vai hắn.

- Vậy ngươi tạm thời không nên quay về, ngươi là huynh đệ kết nghĩa của tứ phương túc chủ, không nên cho bọn họ biết rõ lộ tuyến qua lại mới tốt, nhưng ngươi bị đại nghĩa danh phận ép khổ sở.

Miêu Nghị cười khổ:

- Ta cũng không có biện pháp, ta không quen nhiều người Thiên đình, thủ hạ không có người dùng! Ta làm thống lĩnh phải đi thủ cửa thành sao? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm bọn họ.