Thấy không tìm thấy, Vân Tri Thu cười lạnh nói:
- Vậy trước tiên không tìm nữa, chúng ta trở về trước. Tìm Thất Giới đại sư, mang sư phụ hắn tới tìm. Sau đó chàng lại quay lại một chuyến mang đệ ấy về.
Miêu Nghị nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nàng không biết Lão nhị là dạng người thế nào đâu. Đó là người có thể trốn trong miếu ni cô làm trụ trì. Thất Giới đại sư có thể kéo hắn về mới là lạ. Lão nhị từng có vô số lần phản bội sư môn chạy trốn. Nếu không phải luôn bị bắt trở về. Nàng cho rằng Thất giới đại sư có thể giữ hắn sao? Sư phụ, đồ đệ, nói những chuyện này với hắn cũng vô dụng. Hắn có thể mở miệng, ngậm miệng mắng Thất Giới đại sư là con lừa trọc. Tìm Thất giới đại sư cũng vô dụng.
Vân Tri Thu cả kinh nói:
- Vô số lần phản bội sư môn? Gọi Thất Giới đại sư là con lừa trọc? Chuyện này... Ngưu Nhị. Sao thiếp chưa từng nghe chàng nhắc qua?
Hiện tại nàng mới phát hiện ra tiểu cữu tử này so với trong tưởng tượng của nàng còn hơn người trong ma quốc. Người trong ma quốc cũng không thể tùy tiện phản bội sư môn.
- Nàng từng gặp ai không có chuyện gì nói việc xấu trong nhà chưa?
Hai tay Miêu Nghị chà xát nhau, oán hận nói:
- Tên ranh con, đừng để cho ta bắt được.
Không có biện pháp, muốn tìm Bát giới trở về không có khả năng. Hai người cũng không có thực lực để phát động người Thiên Nguyên tinh đi tìm. Chỉ có thể đi về trước, không có khả năng lúc nào cũng đợi. Bởi vì cũng không biết tới bao giờ Bát Giới mới trở về.
Tinh không mênh mông, Vân Tri Thu đã ghi rõ lộ tuyến. Đợi tới lúc nàng nắm giữ toàn bộ thì cũng đã lần nữa trở lại Tiểu thế giới.
Trên đường trở về hai người tốn chút thời gian, tăng thêm lại ngây ngốc một chút thời gian ở Đại thế giới, nhưng mà cũng chỉ có một tháng mà thôi. Nhìn thấy bọn họ trở về, Tần Vi Vi rốt cuộc cũng thở dài một hơi.
Bên này vừa thu lại quyền, Vân Tri Thu lập tức chăm sóc đám đường lang kia. Không biết có phải thích làm sinh ý hay không, đối với việc có thể mở cửa hàng ở Thiên nhai nàng rất là để bụng. Cho nên tạm thời Miêu Nghị bị ném qua một bên.
Chẳng qua hiện tại Miêu Nghị cũng không tịch mịch, có người bồi tiếp hắn. Một mình hắn tới Tử Vi cung, chuẩn bị ngây ngốc ba ngày rồi đi. Đây cũng là ý tứ của Vân Tri Thu, đừng để cho thiếp thất vừa trải qua tân hôn không lâu cảm thấy thê lương. Tránh cho người nói chính thất như nàng cay nghiệt.
Vừa được thông báo, Tần Vi Vi nhanh chóng dẫn Hồng Miên, Lục Liễu tới đón, hạ thấp người hành lễ với Miêu Nghị:
- Lão gia.
Xưng hô kiểu này khiến cho Miêu Nghị có cảm giác mới lạ, không ngờ hắn lại biến thành lão gia. Nhưng mà cũng không có biện pháp. Bởi vì xưng hô hai chữ phu quân cũng chỉ có ở trong đêm tân hôn mà thôi, nàng chỉ được gọi đúng một đêm đó. Về sau chữ phu quân và phu nhân chỉ có Miêu Nghị và Vân Tri Thu có thể gọi lẫn nhau. Thiếp chính là thiếp, không có biện pháp ngang hàng nói chuyện với phu nhân.
Nhìn Tần Vi Vi mắt ngọc mày ngài đang mừng rỡ trước mắt. Tuy rằng nàng vẫn ưa thích mặc y phục màu trắng như trước, nhưng mà cách ăn mặc lại chuyển thành phụ nhân, không giống như lúc chưa thành gia lập thất. Tóc cũng vén lên đúng quy củ, khiến cho người ta nhìn qua đã biết nàng là người có gia thất. Làm cho trong lòng Miêu Nghị có chút cảm khái.
Miêu Nghị vươn tay nâng nàng lên, nắm tay nàng, sóng vai mà đi, thuận tiện lại nói một câu:
- Đêm nay ta ở lại chỗ này.
Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, những lời này quả thực không sai chút nào. Nàng còn đắm chìm trong vui sướng khi trở thành nữ nhân. Tăng thêm không thường xuyên nhìn thấy Miêu Nghị, cho nên vừa thấy hắn đã có cảm giác trong lòng. Nghe thấy Miêu Nghị nói đêm nay sẽ ngủ lại đây, trong lòng nàng ngọt ngào không thôi. Vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng. Đây có lẽ là lợi ích duy nhất khi làm thiếp.
Trước kia tuy rằng địa vị của Dương Khánh không cao, nhưng mà thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt của Tần Vi Vi hiển nhiên không thành vấn đề. Có thể nói là từ nhỏ Tần Vi Vi được người ta hầu hạ mà lớn lên. Nào đã từng trải qua chuyện hầu hạ người khác?
Ngồi vào trong đình, Hồng Miên, Lục Liễu dâng trà lên. Tần Vi Vi tay chân vụng về đặt ở trước mặt Miêu Nghị, nói:
- Lão gia, mời lão gia dùng trà.
Miêu Nghị cười cười, lúc này sắp tới thời điểm dùng bữa, đây là chuyện làm cho Tần Vi Vi rất là sốt ruột.
Không có biện pháp, chính thất trong nhà chính là kiểu mẫu. Vân Tri Thu cái gì cũng có thể làm được, cho dù là xuống bếp, làm việc cũng vậy. Đối xử với mọi người cũng chu đáo. Nhất là chiếu cố khẩu vị của Miêu Nghị, từ trước tới nay đều là nàng tự mình động thủ. Sau khi làm Quân sử cũng như vậy, chỉ cần Miêu Nghị ở bên người, Vân Tri Thu chưa từng bỏ qua chuyện này. Từ trước tới nay không nhờ tay người khác. Bởi vì nàng là người hiểu rõ nhất khẩu vị và thói quen ăn uống của Miêu Nghị.
Đây là chuyện mà Tần Vi Vi tận mắt nhìn thấy, ngay cả chính thất cũng làm được như vậy. Thiếp thất như nàng có tư cách gì tự cao tự đại sai bảo người khác? Sợ làm như vậy không được lòng Miêu Nghị, làm cho Miêu Nghị sau này không tới chỗ của nàng nữa. Hôm nay tuy rằng nàng đã có chút tiến bộ, nhưng mà lại quá mức thô ráp, tay nghề cần phải có kinh nghiệm tích lũy, không phải trong lúc nhất thời là có thể có được.
Lúc dùng bữa với Miêu Nghị, vẻ mặt Tần Vi Vi ngoài xấu hổ ra còn rất khẩn trương nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, hỏi:
- Lão gia, mùi vị thế nào?
Điểm này Miêu Nghị cũng không khỏi nói một câu
- So với phu nhân nhất định không bằng, nhưng mà nàng với tỷ muội Lang Lang từ nhỏ không làm qua cái gì, không làm được cũng là bình thường. Loại việc nặng nề này sau này giao cho hạ nhân làm đi, không cần phải tự mình động thủ, phiền phức như vậy.
Sao lại có cảm giác như nói mình vô dụng? Tần Vi Vi càng xấu hổ hơn. Trong lòng thầm hạ quyết tâm sau này phải làm tốt hơn. Kém hơn phu nhân nhưng ít ra cũng không thể chênh lệch với đôi tỷ muội kia. Chung quy không thể để cho bản thân mình thành người vô dụng nhất.
Đêm xuống, khi giúp Miêu Nghị cởi áo, dây lưng, lúc này Tần Vi Vi đã có chút kinh nghiệm.
Chỗ tắm rửa bên cạnh, lần đầu tiên bị Miêu Nghị kéo đi tắm uyên ương khiến cho Tần Vi Vi vô cùng e lệ. Nhất là thoát y trần truồng trước mặt một nam nhân bảo sao Tần Vi Vi có thể chịu nổi, nàng che che giấu giấu, tay chân luống cuống. Thế nhưng Miêu Nghị lại vui vẻ thưởng thức, ngâm mình ở trong nước nhìn bộ dáng thẹn thùng của Tần Vi Vi. Tư thái cao ngất, trắng nõn động lòng người kia quả thực rất đặc sắc. Lúc này hắn mới cảm thấy diễm phúc mình sâu thế nào.
Ban đêm, sau khi mây tan mưa tạnh, vẻ mặt Tần Vi Vi thỏa mãn, hạnh phúc nằm trong lòng Miêu đại quan nhân, nỉ non, nhỏ nhẹ trò chuyện.
Trò chuyện một hồi, Tần Vi Vi đột nhiên thấp giọng nói:
- Lão gia, Hồng Miên, Lục Liễu đều là của hồi môn của thiếp thân. Nếu như lão gia cảm thấy tiện, lúc nào có lẽ nên thu các nàng vào làm thiếp.