Miêu Nghị thở dài một tiếng:
- Ài, ta nào dám nha. Vừa rồi lão nhị đột nhiên xông vào phủ Thống lĩnh thực sự đã khiến ta giật mình. Ta ăn ngay nói thật nha. Nàng ở khách điếm này, lại không có chỗ đặt chân ổn đinh. Ai dám bảo đảm ở lại khách điếm sẽ an toàn chứ? Chúng ta lén lén lút lút đi tới đi lui như vậy nhất định sẽ bị người ta phát hiện ra, như vậy sẽ bất lợi với nàng. Ta lo lắng cho an toàn của nàng, căn bản không thể yên tâm làm việc. Cũng không cách nào an tâm tu luyện, nàng có hiểu không?
Thì ra là lo lắng cho an nguy của ta. Trong lòng Vân Tri Thu ngọt ngào, ôn nhu nhìn hắn. Lại đứng dậy đi tới bên người hắn, nhấc váy rồi ngồi lên đùi hắn. Hai tay ôm cổ, ôn nhu nói:
- Tìm nơi yên ổn để đặt chân không khó. Mở một cửa tiệm trong Thiên nhai là được, đồ trang sức kia không phải bán chạy ở nơi này sao? Chúng ta nghĩ biện pháp mở một cửa tiệm được không? Không phải ở đây chàng có chút quan hệ sao? Giúp thiếp mở một cửa hàng là được.
Miêu Nghị vò đầu:
- Ta cũng có ý định này, dựa vào quan hệ luồn lách mở một cửa tiệm có lẽ không khó. Chỉ là cho dù có quan hệ thì người ta cũng không thể vô duyên vô cớ tặng không cho chúng ta. Hiện tại trên người chúng ta tạm thời không có nhiều tiền như vậy. Mua một cửa hàng trong Thiên nhai không ít tiền. Bên cửa tiệm kia bởi vì khuếch trương cho nên cần rất nhiều tiền, lúc chia hoa hồng cũng giảm mạnh, chỉ sợ muốn làm được chuyện này cũng phải chờ tới sau này mà thôi.
- Đợi một chút cũng không sao. Ngưu Nhị, coi như thiếp đồng ý với chàng.
Vân Tri Thu lên tiếng, lại hỏi chuyện chính nhi bát kinh.
Kỳ thực, trước khi quan hệ với Hoàng Phủ Quân Nhu lộ ra, Miêu Nghị không muốn Vân Tri Thu biết tới. Suy nghĩ dù sao trước tiên cũng nên kéo dài thời gian, cũng không có thời gian cụ thể. Không bằng tới lúc đó hắn lại lấy cớ một phen, cho nên hắn gật đầu nói:
- Phu nhân muốn gì sao ta không thể không đồng ý được chứ?
Vân Tri Thu lập tức mặt mày hớn hở, rất là kiều mỵ, đôi môi đỏ mọng mê người hôn qua, chiếc lưỡi thơm tho chủ động mở hàm răng của Miêu Nghị, dây dưa với lưỡi của hắn bên trong.
Lừa dối cho nàng vui vẻ tự nhiên mọi chuyện đều dễ nói. Sau khi tách ra, nàng lại ôm cổ Miêu Nghị nói:
- Về trước cũng tốt. Thiếp đã nghĩ kỹ rồi, không thể bán riêng trang sức, trước tiên thiếp sẽ thu thập Tử Tinh và Hồng Tinh, lại gia công một phen. Trước tiên trữ hàng, đợi tới khi lấy được cửa hàng, vừa bán đồ trang sức lại bán tài liệu luyện bảo tinh phẩm. Lợi nhuận khi đó có lẽ cũng không kém.
Miêu Nghị ước gì nàng nhanh chóng rời đi, hắn nhanh chóng gật đầu phụ họa:
- Trước tiên làm cho ta bộ chiến giáp phòng thân, sau đó ta lại ném cho Yêu Nhược Tiên luyện chế. Không có một chút đồ phòng thân, trong lòng ta không yên.
Nghe thấy hắn quan tâm tới an nguy, Vân Tri Thu cũng nghiêm túc hẳn lên. Trong lòng cân nhắc nên sớm trở về, không thể lề mề ở chỗ này được, nàng gật đầu nói:
- Đi thôi. Vậy ngày mai thiếp đi mua vài thứ, ngày kia trở về.
Miệng lại ngập vành tai Miêu Nghị, tóc mai nàng chạm vào mặt Miêu Nghị, bắt đầu nỉ non:
- Nhưng mà hai ngày nay phải hầu hạ thiếp cho tốt, không cho thiếp ăn no, thiếp sẽ không đi.
Đương nhiên Miêu đại quan nhân phải tòng mệnh...
Sau đó Miêu Nghị lại quay lại cửa tiệm thu lấy một số lượng lớn Tử Tinh và Hồng Tinh giao cho Vân Tri Thu, để cho nàng chuẩn bị mang về. Sau đó lại liên hệ với Chung Ly Khoái một chút. Bên Chung Ly Khoái đã khởi hành từ Thiên Hành cung. Nhưng mà từ Thiên Hành Cung chạy tới nơi này cũng đủ thời gian để hắn đưa Vân Tri Thu trở về.
Sáng sớm hai ngày sau, hai người từ trên giường ngồi dậy. Sau khi rửa mặt, lại đi vào phòng Bát Giới tìm hắn. Kết quả phát hiện ra gõ phòng mãi mà không mở, bên trong không có ai hưởng ứng. Hai người trực tiếp đẩy cửa ra, bên trong đâu còn có bóng người nữa.
Chỉ thấy trên bàn, nơi dễ khiến cho người ta chú ý có một khối ngọc lưu lại. Miêu Nghị cầm lấy nhìn qua, mặt lập tức đen lên:
- Sao vậy?
Vân Tri Thu trực tiếp cầm khối ngọc trên tay Miêu Nghị, sau khi xem xong khuôn mặt cũng biến sắc, yêu kiều quát một tiếng:
- Hồ đồ. Ngưu Nhị, chàng phải tìm được đệ ấy, đánh chết cho thiếp. Nếu chàng không đánh được thì tẩu tử như thiếp sẽ không khách khí.
Bát Giới đã đi, thật ra thì là chạy. Tên này nghe nói phải về lập tức không vui, nói trở lại tiểu thế giới không có ý nghĩa. Đại thế giới hắn còn chưa biết rõ như thế nào, hiện tại còn không muốn trở về. Cho nên lưu lại vài câu rồi vụng trộm chạy đi. Còn bảo đại ca và tẩu tử không nên lo lắng. Chờ hắn du lịch đủ hắn sẽ tới cửa tiệm liên hệ với Miêu Nghị.
Miêu Nghị nhanh chóng xuất ra Tinh linh liên hệ với Bát Giới. Trước khi đi đã định rõ, hắn đã cho Bát Giới một cái Tinh linh khác. Kết quả dù hắn làm thế nào cũng không liên lạc được.
Miêu Nghị khẳng định tiểu tử kia đã nhận được tin tức, hoàn toàn là cố ý không đáp lời. Miêu Nghị lại đưa tin, nói hắn không phải trở về, chỉ là có chuyện muốn nhắn nhủ hắn một phen, bảo hắn trở về gặp mặt.
Bát Giới nào dễ lừa gạt như vậy, hắn không thèm đáp lời, cũng không biết chạy đi nơi nào.
- Nàng cứ chờ ở đây, ta đi nghe ngóng một chút, nhìn xem đệ ấy đã ra khỏi thành hay chưa.
Miêu Nghị nói xong câu này lập tức rời đi. Lại đi tới chỗ Hạ Hầu Long Thành, nhờ hắn hỗ trợ hỏi thủ vệ cửa thành một chút. Dù sao tướng mạo Bát Giới quá khiến cho người khác chú ý, có ra khỏi thành thì thủ vệ thành không có khả năng không có chút ấn tượng nào. Trừ phi tiểu tử này dịch dung.
Nói tới thuật dịch dung của Bát Giới Miêu Nghị có chút đau đầu, quả thực là thiên biến vạn hóa.
Một chút chuyện nhỏ ấy đối với Hạ Hầu Long Thành mà nói tự nhiên không thành vấn đề. Lúc này hắn gọi người đi tới cửa thành nghe ngóng, không bao lâu sau đã có đáp lại. Quả thực có người nhìn thấy Bát Giới ra khỏi thành, là từ cửa thành bắc rời đi.
Miêu Nghị lập tức đuổi tới cửa thành bắc, tìm kiếm khắp nơi. Nhưng mà Thiên Nguyên tinh lớn như vậy, Bát Giới lại cố tình ẩn nấp, có quỷ mới tìm được hắn. Miêu Nghị hận tới mức ngứa răng, trực tiếp dùng Tinh linh cảnh cáo, tới ngày quy định Bát Giới phải trở về, nếu không hắn sẽ đẹp mặt.
Bát Giới dầu muối không ăn, đã không thèm để ý thì lúc này Miêu Nghị có nói gì cũng vô dụng. Dù là nói Miêu Nghị chết hắn cũng không tin. Hòa thượng này đã quyết tâm chạy trốn, muốn kéo về không dễ dàng như vậy.
Miêu Nghị trở lại khach điếm đợi một ngày. Ngày hẹn đã qua, Bát Giới vẫn không có trở về như trước.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Miêu Nghị quả thực hiểu quá rõ Bát Giới là người như thế nào. Thiếu đạo đức, xấu xa, to gan lớn mật, làm chuyện xấu gì cũng có thể dấu dấu diếm diếm. Trừ phi không có đường lui. Nếu không ngươi không bắt được hắn thì hắn sẽ không can tâm tình nguyện trở về chịu phạt.