Phi Thiên

Chương 1424: Ra tay giết (Hạ)

Người bị đánh không sao nhưng kẻ đánh người ngược lại nháy mắt trọng thương!

Cơn gió cuồng bạo phần phật thổi bốn phương tám hướng, bên dưới núi sập đất nứt. Đám người Miêu Nghị giữ con tin nhanh chóng rút lui tránh khỏi xung lực mãnh liệt.

Biết bao người nhìn thầm giật mình, Miêu Nghị hút ngụm khí lạnh. Một trong sáu kỳ công của đại thế giới quả nhiên không tầm thường.

Phong Bắc Trần nhúc nhích quay nhanh một vòng đuổi theo người bị đánh bay, một chưởng một người, gã liên tục vỗ bốn chưởng. Bốn tiếng bốp, đầu bốn người bị đập thành dưa hấu nát.

Chỉ giây lát bốn vị Quân Sử Tiên quốc đã mất mạng, Nhạc Thiên Ba cũng nằm trong số đó, chết tươi.

Thị nữ của Nhạc Thiên Ba, Trường Hoan, Trường Lạc bi thương hét to:

- Không!

Hai nàng cầm trường thương vọt tới.

Thị nữ của ba vị Quân Sử khác cũng lao lên. Phong Bắc Trần không thèm nhìn, phất tay áo mấy cái.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ, các nữ nhân hộc máu, không thể đến gần Phong Bắc Trần, ai nấy như diều đứt dây rơi xuống.

Miêu Nghị mím chặt môi, mặt lạnh băng. Miêu Nghị hiểu rõ điều hắn làm có ý nghĩa gì.

An Như Ngọc phát ra tiếng hét thê lương:

- Đi!

Đám người Tiên quốc còn lại chạy tứ tán, vừa đánh nhau liền biết đụng phải Phong Bắc Trần thì hết đánh nổi.

Phong Bắc Trần nói chuyện giữ lời, bảo lấy mạng bốn Quân Sử thì chắc chắn lấy, không xuống tay với Quân Sử khác. Nhưng bóng người biến mất tại chỗ, Phong Bắc Trần nhanh chóng đuổi theo An Như Ngọc, vỗ chưởng vào sau lưng nàng.

An Như Ngọc phun bãi máu:

- Phụt!

An Như Ngọc chưa kịp chạy trốn đã bị Phong Bắc Trần kéo về.

Âu Dương Quang chạy ra xa bi thương hét to:

- Phu nhân!


An Như Ngọc hét chói tai:

- Trốn mau!

Phong Bắc Trần không đuổi theo người khác, nhanh chóng ra tay phong tu vi của An Như Ngọc lại, xoay người xách cổ nàng lên.

Phong Bắc Trần làm mấy chiêu như xắt rau làm đám người xem hoa mắt, lúc này bọn họ mới biết lục thánh trong thiên địa thực lực mạnh mẽ cỡ nào. tu sĩ Kim Liên bình thường không vùng khỏi tay bọn họ được, quá đáng sợ.

Miêu Nghị mím chặt môi, nhìn Phong Bắc Trần ra tay nhanh gọn thì hắn thầm nghi ngờ dù có kéo Chung Ly Khoái của Thiên Hành cung tới chưa chắc đánh lại gã, một trong sáu kỳ công!

Túc Chủ tứ phương Tinh Túc Hải liếc nhau, sắc mặt khó coi. Bọn họ nhiều năm không đánh nhau với lục thánh, mấy vạn năm đã qua, nhìn Phong Bắc Trần là biết thực lực của lục thánh đã khác xưa, hơn xa ngày xưa, bốn Túc Chủ bọn họ không thể ngăn cản!

Phong Bắc Trần xách An Như Ngọc cực kỳ chật vật trở về, nhìn Thôi Vĩnh Trinh trong tay Vân Báo, gã đung đưa An Như Ngọc rồi thu người vào.

Phong Bắc Trần lạnh nhạt liếc qua mọi người:

- Địa bàn của bản tôn không cho phép tiểu bối các ngươi giương oai, cút hết cho ta!

Pháp Hải, Ngọc Nô Kiều nhìn nhau, biết không có cửa cướp Tử Dương Tiên Sinh. Phong Bắc Trần đã hứa sẽ hộ tống Miêu Nghị đi Thiên Ngoại Thiên thì không có chuyện của bọn họ.

Cơ Đức Hải lên tiếng:

- Miêu Nghị, thả muội muội của ta ra, ta cũng không cần Tử Dương Tiên Sinh!

Miêu Nghị chậm rãi dời mắt khỏi Phong Bắc Trần, nhìn Cơ Đức Hải, bình tĩnh nói:

- Ta và muội muội của ngươi không oán không thù, nhưng mẫu tử muội muội ngươi ba phen bốn lượt muốn đẩy Miêu mỗ vào chỗ chết. Ta không trông chờ gì gỡ bỏ mối thù này, không bằng chấm dứt tại đây!

Dứt lời máu phun ra, kiếm quang chợt lóe, cái cổ trắng ngần của Cơ Mỹ Mi tách thành hai nửa, thân thể còn vùng vẫy rớt xuống đất, cái đầu trợn to mắt nằm trong tay Miêu Nghị.

Cơ Đức Hải thê lương rống to:

- Tiểu tặc!

Mọi người giật mình, không rõ tại sao Miêu Nghị làm vậy, đây là kết thù không đội trời chung với Vạn yêu Thiên! Vân Báo hút ngụm khí lạnh, tiểu tử này bị điên rồi.

Bầy yêu Tinh Túc Hải há hốc mồm. Ngũ gia ghê gớm quá, chuyện Túc Chủ tứ phương không dám làm mà Túc Chủ Trung Cư này làm không chút nương tay.

Phong Bắc Trần nheo mắt nhìn Miêu Nghị, khẽ hừ, gã nghiêng đầu trừng Cơ Đức Hải định lao vào hắn.

Phong Bắc Trần đã hứa sẽ hộ tống Miêu Nghị đi Thiên Ngoại Thiên nên không cho phép người tùy tiện đụng vào hắn.


Cơ Đức Hải buộc phải dừng lại, gã phất tay chỉ vào Miêu Nghị, gằn giọng:

- Miêu Nghị, sau này nhất định cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!

Miêu Nghị cầm búi tóc Cơ Mỹ Mi ném đầu nàng đi, đây là câu trả lời của hắn, kiếm cầm xéo còn đang nhỏ máu.

Cái đầu bị quăng đi hiện hình giữa không trung, biến thành đầu giao long có một sừng. Thân thế Cơ Mỹ Mi rơi xuống đất hiện hình, thân thể dài màu đen như rắn mà không phải rắn, có hai cái chân trước.

Cơ Đức Hải ôm đầu giao xà tức giận người run rẩy, gã liếc Phong Bắc Trần, lắc mình đáp xuống đất cất thân thể Cơ Mỹ Mi.

Miêu Nghị xòe tay hướng Vân Báo:

- Bát thúc, đưa người cho ta!

Vân Báo kiềm giữ Thôi Vĩnh Trinh bay tới, lo sợ nói:

- Miêu Nghị, ngươi đừng làm bậy!

Vân Báo rất lo tiểu tử điên làm bậy, mới rồi giết Cơ Mỹ Mi làm gã hết hồn. Tên này không sợ bên Vạn Yêu Thiên trả thù thì trông chờ gì hắn sợ bên Vô Lượng Thiên? Nói hơi khó nghe là vị này còn cướp tôn tức phụ của Phong Bắc Trần, giết tôn tử của gã.

Miêu Nghị sắc mặt âm trầm, hắn bất chấp nhiều điều, giật Thôi Vĩnh Trinh về tay, gác kiếm trên cổ Thôi Vĩnh Trinh.

Phó Nguyên Khang kinh kêu:

- Miêu Nghị, ngươi đừng làm bậy!

Phó Nguyên Khang đã bị hành vi giết Cơ Mỹ Mi của Miêu Nghị làm hoảng sợ, gã lo hắn sẽ chém Thôi Vĩnh Trinh.

Phong Bắc Trần trầm giọng cảnh cáo

- Tiểu tặc, nếu ngươi không muốn sống thì cứ thử đi!

- Phong Bắc Trần, ngươi tốt nhất đừng giở trò gì, dù sao lão tử chỉ có cái mạng tiện này, ta mà phát hiện có cái gì không đúng sẽ kéo đồ đệ của ngươi làm đệm lưng!

Miêu Nghị quay đầu qúat:

- Chúng ta đi!

Miêu Nghị cất bước, bầy yêu Tinh Túc Hải, đám người Vân Báo sợ hãi tim đập chân run lập tức bảo vệ hắn rời đi.

Phong Bắc Trần giơ tay lên ngăn cản môn hạ đệ tử đi theo, một mình gã đi là được, người khác đi theo đến Thiên Ngoại Thiên không giúp ích gì cho gã. Nếu xảy ra chuyện, Phong Bắc Trần và Mục Phàm Quân đánh nhau thì người khác cũng chẳng giúp được gì, ngược lại còn vướng víu.

Đám người nhìn theo Phong Bắc Trần đi xa, Cơ Đức Hải trong cơn bi thương tức giận, Pháp Hải, Ngọc Nô Kiều nhanh chóng rời đi báo với sư phụ của mình.

Người các môn phái luyện bảo từ biệt chưởng môn Mạc Danh, không ai muốn ở lại đây. Không ai ngờ một trận đấu bảo chấm dứt bằng cách này, rất nhanh cả đám đi hết.

May mắn có Phong Bắc Trần trấn nên không đánh túi bụi, chưa gây tổn thất lớn cho Linh Lung tông, khó tránh khỏi đống hỗn độn thì có người dọn dẹp.

Trong lầu các, Tần Tịch chứng kiến tất cả, nhíu chặt mày.

Trong một đình viện tinh xảo ở sau lưng. Hạng Bách Đình bận rộn một lúc trở về đại sảnh nhìn thê tử vẻ mặt buồn bực không vui ngồi tại đó.

Từ lúc lời đồn nổi lên bốn phía thì Mạc Quân Lan luôn như vậy, trong lòng Hạng Bách Đình cũng khó chịu, gã không muốn nhìn khuôn mặt đó của nàng. Hạng Bách Đình định quay đầu đi thì nghe giọng Mạc Quân Lan cất lên sau lưng.