Phó Nguyên Khang bỗng truyền âm cho Phong Bắc Trần:
- Sư tôn!
Phó Nguyên Khang muốn hỏi là thật sự thả Tử Dương Tiên Sinh sao? Mấy vị Quân Sử chết uổng thế sao?
Phong Bắc Trần truyền âm trả lời:
- Ban đầu vi sư bị lợi dục che mắt, đã nghĩ nhầm. Hắn biết luyện chế cái gì không được cố tình luyện chế bảo tháp Linh Lung, e rằng ngũ thánh khác cũng không ngờ như thế, không thì đã sớm đến. Sự việc đến nước này, Tử Dương chỉ có đường chết, dù hắn rơi vào tay ai thì không người nào bảo vệ hắn được. Tính tình của mấy vị đó thế nào ta hiểu rõ hơn các ngươi, mấy vị khác nhất định sẽ quần công. Huống chi chúng ta thả hắn nhưng ngươi cảm thấy mấy nhóm người khác sẽ chịu bỏ qua sao? Không biết còn bao nhiêu người ẩn núp chưa xuất hiện, chờ bọn họ tàn sát lẫn nhau gần hết thì người đứng phía sau sẽ không nhịn được lộ mặt, chờ xem đi.
Phó Nguyên Khang quét mắt đám người Pháp Hải, hiểu ra. Bên bọn họ buông tay nhưng nhóm Pháp Hải chắc chắn không từ bỏ.
Vân Báo đắn đo một lúc, hỏi:
- Phong Bắc Trần, ngươi nói chuyện giữ lời không?
Ngữ điệu của Phong Bắc Trần thanh cao nhẹ hẫng:
- Ngươi cảm thấy tiểu bối các ngươi có tư cách khiến bản tôn lật lọng sao?
Vân Báo ngẫm lại thấy cũng đúng, đường đường là một trong lục thánh nói như thế trước mặt công chúng, mặc kệ sau lưng là hạng người gì thì ít ra mặt ngoài phải biết giữ lời.
Vân Báo quay đầu nhìn Miêu Nghị, truyền âm nói:
- Phong Bắc Trần cho chúng ta hứa hẹn chắc là đáng tin, đang có nhiều người nhìn. Thiếu áp lực bên Vô Lượng Thiên thì chúng ta có nắm chắc rời đi càng lớn.
Đây là điều Miêu Nghị hy vọng khi kèm Thôi Vĩnh Trinh làm con tin, nhưng hắn vốn không định thả nàng đi. Nếu để Thôi Vĩnh Trinh rời đi thì gốc gác của hắn sẽ bị lộ hết.
Miêu Nghị hét to:
- Phong Bắc Trần, chúng ta có thể không giết nhưng phải chờ chúng ta rời khỏi Vô Lượng quốc đã!
Phong Bắc Trần khinh thường nói:
- Bản tôn đã nhường một bước mà tiểu tặc nhà ngươi còn dám dây dưa, thật là chán sống! Nhưng vì an nguy của đệ tử bản tôn, bản tôn có thể đồng ý điều kiện này. Rời khỏi Vô Lượng quốc cũng dễ, bản tôn sẽ tự mình đưa các ngươi về Thiên Ngoại Thiên, khi đó ngươi lại thả người cũng không muộn. Nhưng bốn Quân Sử thuộc hạ của ta không thể chết vô ích.
Phong Bắc Trần phất tay chỉ hướng An Như Ngọc:
- Lấy mạng bốn Quân Sử của Tiên quốc ra đổi, hoặc thả người ngay bây giờ, chỉ được chọn một trong hai điều kiện! Nếu không bản tôn thà bỏ mạng sống của Thôi Vĩnh Trinh cũng không cho phép tiểu tặc nhà ngươi tùy tiện uy hiếp, cùng lắm sau đó giết các ngươi chôn cùng nàng! Bản tôn nói là làm, ngươi tự nghĩ đi!
Vừa nghe lời này là Miêu Nghị biết không có đường bàn cãi. Đường đường là một trong lục thánh đã nói như thế thì sẽ không rút lời, trừ phi ngươi có thực lực khiến người ta rút lời. Quan trọng là hắn không có thực lực đó, không thì đã chẳng dây dưa.
Phong Bắc Trần bày rõ sự cứng rắn, không thả Thôi Vĩnh Trinh thì không được. Nhưng nếu thả Thôi Vĩnh Trinh thì con bài chưa lật sẽ bị lộ hết, Miêu Nghị không sợ bị lộ, cùng lắm rời đi đại thế giới. Nhưng lão tam nằm trong tay Mục Phàm Quân.
Miêu Nghị muốn lấy mạng bốn Quân Sử Tiên quốc làm trao đổi, nhưng hắn không quyết định được, chắc chắn bên An Như Ngọc không đồng ý.
Bây giờ Miêu Nghị trái phải khó khăn, ước gì ném Yêu Nhược Tiên đi cho rồi. Lão yêu quái chết tiệt hố chết người!
An Như Ngọc đột nhiên lên tiếng nói:
- Miêu Nghị, đưa Thôi Vĩnh Trinh cho hắn!
Mợ nó, ngươi nói thì dễ rồi! Miêu Nghị oán thầm, nghiêng đầu qua thấy Vân Báo cũng nhìn mình, gã cũng cùng ý tưởng với An Như Ngọc.
Đứng ở lập trường của hai người thì giao Thôi Vĩnh Trinh ra đổi lấy Phong Bắc Trần không ra tay mới có lợi nhất, không tổn thất cái gì.
Miêu Nghị nhìn xung quanh một lúc, mắt hấp háy.
Miêu Nghị đột nhiên gật đầu nói:
- Phong Bắc Trần, ta đồng ý điều kiện thứ hai của ngươi, đi lấy mạng bốn Quân Sử Tiên quốc đi.
Các Quân Sử Tiên quốc muốn rớt tròng mắt, tình huống gì? Còn tưởng rằng chính mình nghe lầm!
Đám người Yêu quốc Đại Ma Thiên, Tinh Túc Hải đều trợn mắt há hốc mồm. Phong Bắc Trần cũng giật mình, không ngờ Miêu Nghị đồng ý điều kiện này.
An Như Ngọc lạnh lùng hỏi:
- Miêu Nghị, ngươi nói cái gì?
Nhạc Thiên Ba tức giận quát:
- Càn rỡ!
Các Quân Sử chửi um lên, chửi hắn hại cả người mình:
- Miêu tặc, ngươi dám!
Miêu Nghị lạnh lùng cười:
- Bây biết xem ta là người mình, sao tối hôm qua liên hợp với Yêu quốc, Vô Lượng quốc đưa Miêu mỗ vào chỗ chết không nói là người mình đi?
An Như Ngọc quát chói tai:
- Lời nói vô căn cứ! Người ta nói bậy bạ châm ngòi ly gián mà ngươi tin tưởng?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Nhị gia, tối hôm qua là nữ hầu bên cạnh ngươi lừa ta đi, ai hãm hại ta chắc trong lòng ngươi hiểu rõ nhất.
An Như Ngọc gầm lên:
- Nói năng bậy bạ, ngươi có chứng cứ không?
Miêu Nghị nói:
- Chuyện ta tự trải qua còn cần chứng cứ gì?
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn Phong Bắc Trần:
- Phong Bắc Trần thích làm gì thì làm đi.
Phong Bắc Trần hỏi lại:
- Ngươi xác định?
Miêu Nghị gật đầu cái rụp:
- Xác định!
An Như Ngọc nổi giận lao tới vỗ chưởng:
- Ta làm thịt ngươi trước!
Hùng Uy bảo vệ bên cạnh đứng ra đấm mạnh một cái.
Đùng!
Thiên địa vang vọng tiếng nổ, sóng kình thổi qua, gió bay phần phật. Cây cối bị bứng tận gốc trong khu rừng bên dưới. Người đứng phía xa tu vi yếu kém không chịu nổi nhanh chóng lùi xa.
An Như Ngọc bị chấn bay ngược ra ngoài. Hùng Uy thụt lùi trên không trung, nhanh chóng vung hai tay tiêu trừ sức mạnh trong người. Tuy tu vi của Hùng Uy cao hơn An Như Ngọc một bậc nhưng nàng đã tu luyện đến đệ lục trọng thiên trong Cửu Trọng Thiên, các tầng sức mạnh ập đến khiến thân thể Hùng Uy như bị sóng cuộn biển gầm, huyết khí sôi sục.
Thấy đám người Tiên quốc định chết lưới rách, Miêu Nghị thúc giục:
- Phong Bắc Trần đã hứa hộ tống chúng ta về Thiên Ngoại Thiên, chẳng lẽ muốn nuốt lời?
Phong Bắc Trần cười nhạt xông vào đám Quân Sử ùa nhau lao đến.
Đám người Tiên quốc hết hồn, vì sống sót nên liều mạng công kích. Phong Bắc Trần đứng yên trên không trung chẳng nhúc nhích, mặc kệ đám người ném các loại vũ khí vào mình.
Khi đao thương kiếm đánh trúng Phong Bắc Trần thì quanh thân gã có lốc xoáy mạnh mẽ chuyển động bẻ cong tất cả, suýt tổn thương chính họ. Đám Quân Sử phản ứng nhanh, tung quyền cước tấn công dồn dập.
Phong Bắc Trần vẫn lơ lửng trên không trung chẳng nhúc nhích, mặc kệ các quyền cứơc đấm trúng người, công kích rất mạnh nhưng chẳng chút tiếng vang.
Cảnh tượng này Miêu Nghị rất quen mắt, trong đầu chợt lóe cảnh lúc trước đánh với Phong Huyền, con ngươi hắn co rút. Vô Lượng!
Quả nhiên khi quyền cước đánh trúng Phong Bắc Trần thì gã hừ lạnh nói:
- Không biết tự lượng sức mình!
Phong Bắc Trần chịu bao nhiêu là đòn quyền cước hung mãnh nhưng bình yên khỏe mạnh, hai tay vung lên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ, các vị Quân Sử đánh trúng Phong Bắc Trần đều ngửa đầu phun búng máu, năm, sáu người bị chấn bay nhanh ra ngoài.