Một Quân Sử Ma quốc khác canh giữ cửa thấy hắn như vậy thì lấy làm lạ hỏi:
- Miêu đại cô gia làm gì vậy?
Miêu Nghị nhảy cẫng lên nhìn chính mình, khá là vừa lòng.
Miêu Nghị đáp:
- Chuẩn bị sẵn sàng đi, sắp đánh nhau!
Nói rồi Miêu Nghị chạy nhanh ra ngoài.
Trong lầu các, Phong Bắc Trần đứng bên khung cửa sổ nghiêng đầu nhìn Tần Tịch bên cạnh mình:
- Theo ta thấy không cần so, ta tin tưởng Tử Dương Tiên Sinh có năng lực luyện chế ra, phu nhân thấy sao?
Tần Tịch thản nhiên nói:
- Ta không hiểu.
Bị làm cụt hứng nhưng Phong Bắc Trần thói quen Tần Tịch như thế, gã quay đầu nhìn Miêu Quân Di sau lưng mình:
- Quân Di, chuyện tỷ thí không gấp, khống chế Tử Dương trong tay chúng ta đã, tránh cho có người mưu đồ xấu xa với hắn, đi đi.
Rất nhanh Miêu Quân Di lắc người xuất hiện, nhìn Yêu Nhược Tiên bên dưới:
- Tử Dương, chuyện tỷ thí tạm hoãn lại, ngươi đi theo sư huynh trở về bàn bạc chi tiết việc tỷ thí, bên này có ân oán khác cần giải quyết! Bách Đình, dẫn sư đệ của ngươi xuống.
Hạng Bách Đình thầm nghi ngờ nhưng vẫn đồng ý:
- Rõ!
- Khoan đã!
Vân Báo đột nhiên hét to ngăn lại:
- Tử Dương Tiên Sinh đã bị Linh Lung tông các ngươi trục xuất sư môn, để hắn đi theo các ngươi thì quỷ biết các ngươi có xuống tay diệt hắn không, việc này không công bằng! Theo ta thấy các ngươi tiếp tục giải quyết ân oán với Tiên quốc, dù sao ta không bị cuốn vào trong đó, đứng bên cạnh làm người ngoài cuộc. Cho Tử Dương Tiên Sinh ở chỗ ta đi, ta bảo đảm sẽ bảo vệ an toàn của hắn!
Vân Báo vỗ ngực bồm bộp bảo đảm.
- Vân Báo nói sai rồi, ân oán với Tiên quốc sao có thể nói là không liên quan ngươi? Cô gia của Đại Ma Thiên các ngươi không rõ sống chết, ngươi lo làm rõ việc đó trước đi.
Ngọc Nô Kiều đứng ra, lớn tiếng nói:
- Tử Dương Tiên Sinh, ta làm người trung gian mới thích hợp nhất.
Pháp Hải chạy ra:
- Phó Nguyên Khang, bần tăng cũng thích hợp làm người ngoài cuộc.
Ngọc Nô Kiều mắt lóe tia sáng cười khúc khích:
- Nói cũng đúng, chỉ có chúng ta là không bị cuốn vào chuyện gì trong hôm nay. Pháp Hải, hay chúng ta cùng nhau làm người ngoài cuộc đi?
Ngọc Nô Kiều biết rõ hôm nay phe nào cũng sẽ không để người mang Tử Dương Tiên Sinh đi dễ dàng, một mình nàng muốn mang gã đi thì hơi khó khăn, hợp tác càng nắm chắc hơn.
Pháp Hải hiểu ý Ngọc Nô Kiều ngay, đó là trước tiên hợp tác đưa người đi, sau đó hai nhà giành nhau cũng dễ hơn.
Pháp Hải chắp tay nói:
- A di đà phật, lời đó là đại thiện, bần tăng đồng ý!
Chớp mắt hai người kết thành đồng minh.
Tuy Yêu Nhược Tiên không hiểu tình đời nhưng không ngốc, xem bộ dáng mấy phe giành nhau là gã nhận ra ngay không ổn. Yêu Nhược Tiên đã hiểu mình thật ngây thơ, muốn luyện bảo một trăm ngày tại đây là chuyện không thể nào.
Có một số việc thế, không đối diện hiện thực thì vẫn cứ mơ mộng, đã trực hiện hiện thực mới biết nó thật tàn nhẫn.
Phó Nguyên Khang, Cơ Đức Hải, An Như Ngọc không cần chào hỏi, nháy mắt bỏ cơ hội giải quyết ân oán, đều bay lại gần.
Lý do rất đơn giản, ân oán tạm thời không quan trọng bằng Yêu Nhược Tiên. Nếu để Yêu Nhược Tiên rơi vào tay ai, lỡ làm ra bảo tháp Linh Lung không có khuyết điẻm sẽ mang đến đả kích trí mạng cho mấy thánh khác, không ai chịu nổi hậu quả đó.
Mấy phương như hổ rình mồi bao vây Yêu Nhược Tiên đứng bên dưới vào giữa. Không ai dám ra tay giành người trước, vì người nào hành động trước sẽ thành bia ngắm bị cả đám vây công. Hạng Bách Đình lỡ bị vây vào giữa đổ mồ hôi lạnh, ở lại thì không được, mà đi cũng không thể, sư nương không kêu gã lui ra.
Người các môn phái luyện bảo không biết nên nói cái gì, đều chậm rãi lui ra, miễn cho bị vạ lây.
Cơ Đức Hải nhìn quanh bốn phía, phát hiện thực lực bên mình yếu nhất, dù gì đã chết mấy Quân Sử. Phó Nguyên Khang cũng gặp tình huống tương tự, nhưng người ta còn sư muội giúp đỡ, cộng thêm Phong Bắc Trần đứng phía sau.
Cơ Đức Hải nhìn Túc Chủ tứ phương Tinh Túc Hải, kêu gọi:
- Hùng Uy, Tinh Túc Hải cũng là một phần tử của Yêu quốc, các ngươi định khoanh tay đứng nhìn sao?
Vân Ngạo Thiên liếc nhau, vẫy tay một cái dẫn người bay tới đằng sau Cơ Đức Hải. Cũng hết cách, bọn họ dù sao vẫn là người của Yêu quốc, bình thường không nghe Yêu Thánh Cơ Hoan hiệu lệnh nhưng lúc đối diện ngoại địch thì cũng có đồng minh, không thì Tinh Túc Hải sớm bị mấy thánh khác diệt.
Tuy không muốn giúp Cơ Đức Hải nhưng không tránh được tình huống này, Túc Chủ tứ phương đã có mặt thì không tiện đứng nhìn.
Có Túc Chủ tứ phương Tinh Túc Hải dẫn bầy yêu tham gia liên minh làm tinh thần Cơ Đức Hải nâng cao, với sức mạnh này có thể chặn lại Phong Bắc Trần. Cơ Đức Hải chính mắt thấy Phong Bắc Trần ở Linh Lung tông, gã lo nhất là Phong Bắc Trần ra tay.
Mặc dù Phong Bắc Trần vừa ra tay là tính chất thay đổi, sẽ khiến ngũ thánh khác tự tính sổ. Nhưng tầm quan trọng của Tử Dương Tiên Sinh không cần nói cũng biết, thêm vào gây sự ở địa bàn của người ta, rất khó bảo đảm Phong Bắc Trần không ra tay.
Lúc này mặt trời đã lên cao chiếu rọi, cục diện sáu nước giằng co cực kỳ nguy hiểm, sắp đến bờ bùng nổ, nhưng không ai dám ra tay cướp người trước vì sợ bị vây công.
Yêu Nhược Tiên đứng bên dưới không ngờ mình bị cuốn vào chuyện như vậy, gã cảm nhận được áp lực.
Lúc này trong núi rừng bên cạnh có một người chạy ra, bi thương hét to:
- Nhị gia! Cứu ta với!
Chuyện gì đây? Dám người đứng trên trời nghiêng đầu nhìn. Có người quần áo tả tơi, mặt đầy vết máu, tóc tai bù xù, rách bươm chạy ra từ núi rừng. Mọi người nhìn kỹ, thì ra là Miêu Nghị, sao tiểu tử này còn chưa chết?
Mí mắt Vân Báo co giật, dù đã được thuộc hạ thông báo từ trước nhưng xem bộ dạng của Miêu Nghị vẫn làm gã nín lặng, không biết tiểu tử này làm bộ dạng như thế là định giở trò gì.
Con ngươi An Như Ngọc co rút cùng Âu Dương Quang trao đổi. Tiểu tử này số quá lớn, nhiều tu sĩ Kim Liên chết mà hắn còn sống?
An Như Ngọc bắt lấy lời Miêu Nghị nói quát to:
- Miêu Nghị, đã xảy ra chuyện gì?
Những người khác cũng muốn biết chuyện gì xảy ra, nhìn Miêu Nghị chạy tới bên cạnh Yêu Nhược Tiên.
Yêu Nhược Tiên ngơ ngẩn nhìn Miêu Nghị, định mở miệng thì bên tai nghe truyền âm yếu ớt từ hắn:
- Câm mõm thối của ngươi lại!
Miêu Nghị chắp tay hướng An Như Ngọc đứng trên trời, khuôn mặt thê thảm bi thương căm hờn nói:
- Nhị gia, Vô Lượng quốc và Yêu quốc hợp tác đặt bẫy tính kế ty chức, nếu không có người cứu giúp e rằng ty chức không thể gặp nhị gia. Xin nhị gia làm chủ cho ty chức!
Cơ Đức Hải cười khẩy nói:
- Vậy ngươi đã tìm sai người giúp mình, nếu không có ai từ bên Tiên quốc điều ngươi đi thì chúng ta khó mà xuống tay, bàn tay đen sau màn là Tiên quốc phe các ngươi. Ngươi nên mời nhị gia của các ngươi giải thích trong sạch đã. Ta hỏi ngươi, muội muội của ta, Cơ Mỹ Mi ở đâu?
Miêu Nghị tung ra một câu:
- Đã chết!
Mặt Cơ Đức Hải tối sầm.
Phó Nguyên Khang hỏi dồn:
- Còn sư muội Thôi Vĩnh Trinh của ta?