Phi Thiên

Chương 1419: Sắp đánh nhau

Hạng Bách Đình sắc mặt khó xem nói:

- Sư đệ, cái này không phải pháp bảo cá nhân luyện chế ra được, dù là bảo tháp Linh Lung loại nhỏ thì hao tài không phải người bình thường chịu nổi, chắc chắn có người giúp ngươi.

- Hao tài không phải trọng điểm!

Một tay Yêu Nhược Tiên nâng lên bảo tháp, lớn tiếng nói:

- Nếu ngươi không tin ta một mình có thể luyện chế ra bảo tháp Linh Lung cũng không sao. Bảo tháp Linh Lung là báu vật tụ tập các loại tài nghệ luyện bảo, tài nghệ luyện bảo càng cao siêu thì càng toàn diện, chúng ta so sánh liền biết. Hãy dùng tài liệu giống nhau trong thời gian quy định nhìn xem ai có thể luyện chế ra bảo tháp Linh Lung, để đồng đạo luyện bảo trong thiên hạ phán xét thắng thua!

Cái này là tát mặt! Ngươi không tin ta có thể luyện chế ra, ta cũng không giải thích làm gì, chúng ta tỷ thí trước mắt công chúng xem ta có thể luyện chế ra không. Đám người luyện bảo khe khẽ thì thầm. Bằng vào tu vi Hồng Liên mà luyện chế ra báu vật như vậy thì đúng là thiên tài của giới luyện bảo, chờ xem Hạng Bách Đình dám ứng chiến không.

Chỉ mình Miêu Nghị hiểu rõ nhất mấy năm nay Yêu Nhược Tiên làm sao vượt qua. Mỗi lần gặp đa số đều thấy Yêu Nhược Tiên đang viết vẽ, vẽ những bức hình kỳ lạ, suy tư, không ngừng nghiên cứu kỹ xảo luyện bảo, không quan tâm hình tượng của mình, tất cả chỉ vì rửa hận cũ hôm nay.

Yêu Nhược Tiên tuyên bố như thế trước công chúng tức là gã có nắm chắc, nguyên cao tầng Linh Lung tông, tất cả người từng tham gia luyện chế bảo tháp Linh Lung trong lòng tràn đầy rung động. Mọi người hợp sức mới hoàn thành báu vật nhưng Yêu Nhược Tiên định một mình làm trước mắt bao người?

Nếu để Yêu Nhược Tiên luyện chế thành công trước mặt người khác tức là một mình gã diệt uy phong của toàn bộ Linh Lung tông.

Đám người Linh Lung tông hiểu rõ năng lực của Hạng Bách Đình không thể luyện chế ra bảo tháp Linh Lung được, đừng nói Hạng Bách Đình, nguyên Linh Lung tông không tìm ra một người nào. Huống chi hoàn thiện bảo tháp Linh Lung, toàn bộ Linh Lung tông hợp sức lại cũng chưa chắc luyện chế ra được vì không biết cách.

Vì vậy những người tham dự công tác đó mới rung động nhiều hơn nữa. Ngày xưa mọi người cùng nhau hoàn thành bảo tháp Linh Lung, một mình không luyện chế ra, nên dù ai đó hoặc một số người nào đó muốn lộ ra cách luyện chế bảo tháp Linh Lung cũng không làm được, trừ phi tập thể cùng lộ tin.

Điều này có nghĩa là gì? Tức là Tử Dương chỉ từ tin đồn về bảo tháp Linh Lung đã nghiền ngẫm nghiên cứu ra cách luyện chế, còn bù đắp khuyết điểm của bảo tháp Linh Lung, thiên phú này khiến người nín lặng.

Không rõ cảm giác trong lòng mọi người thế nào, chỉ biết năm xưa Linh Lung tông vứt bỏ đệ tử có thiên phú cao như vậy, bây giờ ngẫm lại có thấy tiếc không?

Nay người ta chạy về lấy lại lẽ công bằng.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, Yêu Nhược Tiên nhìn Hạng Bách Đình chằm chằm:

- Như thế nào? Đường đường là người thừa kế chưởng môn Linh Lung tông mà không dám nhận khiêu chiến từ đệ tử bị trục xuất như ta sao?

Cơ mặt Hạng Bách Đình cứng ngắc, trầm giọng nói:


- Ta thừa nhận không luyện chế ra bảo tháp Linh Lung được, nếu ngươi có thể luyện hóa bảo tháp Linh Lung ngay trước mặt mọi người thì ta nhận thua!

Câu này nói ra thật khó khăn, Hạng Bách Đình đã bị dồn ép đến đường cùng.

Yêu Nhược Tiên đồng ý:

- Được!

Yêu Nhược Tiên nâng bảo tháp nói:

- Trên người ta không có đủ tài liệu luyện bảo, ta sẽ nấu chảy hủy bảo tháp này trước mặt mọi người, lấy tài liệu luyện chế ra. Sẽ luyện chế ngay trước mặt mọi người tại đây, cho tất cả mọi người giám sát, ngươi đồng ý không?

Cái này không có gì không đồng ý, Hạng Bách Đình gật đầu nói:

- Có thể!

- Đừng đồng ý quá sớm, ta còn có một điều kiện!

Yêu Nhược Tiên nói:

- Nếu ta luyện chế thành công thì ngươi phải từ bỏ vị trí người thừa kế chưởng môn Linh Lung tông, vì ngươi không xứng, từ nay rút ra Linh Lung tông!

Miêu Nghị thầm vui vẻ, cứ tưởng lão già này sẽ không nêu điều kiện gì, chạy tới làm công không, hóa ra cũng có chút lòng trả thù.

Miêu Nghị không biết rằng Yêu Nhược Tiên không hề muốn trả thù gì, chỉ vì có tình cảm với Linh Lung tông, thật sự cảm thấy nhân phẩm của Hạng Bách Đình không thể làm chưởng môn Linh Lung tông.

Có người nhìn mặt trái sự việc, có người nhìn mặt phải, lòng người muôn màu, người khác nhau cái nhìn cũng khác, chuyện trên đời luôn tùy người mà thay đổi.

- Ta đồng ý!

Hạng Bách Đình trầm giọng nói:

- Còn nếu ngươi không luyện ra được thì sao?


Yêu Nhược Tiên gằn từng chữ:

- Nếu luyện không được thì ta tự nhận lỗi tự sát, đưa cái mạng này cho ngươi!

Hạng Bách Đình khẽ thở dài:

- Sư đệ, ta không lấn lướt ngươi chuyện này, không muốn lấy mạng ngươi, ngươi chỉ cần đưa thời gian là được. Ngươi không thể cứ lặp đi lặp lại luyện chế tại đây đi? Ngươi chỉ cần cho mình thời gian hạn chế, ta không miễn cưỡng ngươi!

Đây là điểm thông minh của Hạng Bách Đình, gã muốn giành một hơi thử xem, nhưng gã không biết làm sao luyện chế ra bảo tháp Linh Lung, miễn cưỡng thử chỉ chuốc lấy mất mặt. Hiện giờ để một mình Yêu Nhược Tiên luyện chế thì gã còn có phần thắng, chỉ cần Yêu Nhược Tiên luyện không thành công, dù Yêu Nhược Tiên thất bại thì cũng tính là gã thắng. Thắng tốt hơn là không có phần thắng.

Nếu Yêu Nhược Tiên thua, Hạng Bách Đình muốn mạng của Yêu Nhược Tiên sẽ bị người khác nói là vô tình vô lý. Huống chi gã lấy mạng Yêu Nhược Tiên cũng vô dụng, ít nhất không thể đòi ngay mặt, còn nếu bảo là không chiếm lợi từ Yêu Nhược Tiên thì sẽ biểu hiện ra sự rộng lượng của sư huynh như gã.

Nghe câu đó Miêu Nghị chửi thầm gian xảo.

Nhưng Miêu Nghị cảm thấy trừ thành kiến cá nhân ra, nghe lời Hạng Bách Đình vừa nói hắn cảm thấy loại người như gã càng thích hợp làm chưởng môn Linh Lung tông hơn, Yêu Nhược Tiên thì thích hợp nghiên cứu luyện bảo. Với Miêu Nghị thì người hữu dụng nên đặt ở chỗ hữu dụng, cá tính như Yêu Nhược Tiên đi làm chưởng môn chỉ thêm phiền cho Linh Lung tông.

Yêu Nhược Tiên đồng ý:

- Một trăm ngày!

Một trăm ngày? Tim Miêu Nghị rớt cái bịch. Ngươi ở lại địa bàn của người ta một trăm ngày thì khả năng xảy ra chuyện rất cao, không chừng người ta có cách gì làm ngươi thất bại, Hạng Bách Đình cũng không hiền gì.

- Tốt!

Hạng Bách Đình vươn tay nói:

- Mời sư đệ tự nhiên!

Hạng Bách Đình xoay người chắp tay hướng Mạc Danh:

- Đệ tử hổ thẹn!

Yêu Nhược Tiên đáp xuống mặt đất phẳng bên dưới, tay cầm Nguyện Lực Châu, khoanh chân phục hồi pháp lực.

Người sáu nước mắt hấp háy không biết có ý đồ gì.

Miêu Nghị cau mày lờ mờ cảm thấy không ổn, mắt lóe tia sáng hai cái, hắn lặng lẽ rời khỏi đám đông trở về chỗ Đại Ma Thiên cư trú. Miêu Nghị dặn một Quân Sử Ma quốc giữ cửa hãy mang Tần Vi Vi đi ngay.

Tần Vi Vi không tỏ ý kiến gì, nàng biết mình ở đây sẽ là đá vướng chân cho Miêu Nghị.

Quân Sử Ma quốc hỏi ý Vân Báo, gã nhẹ gật đầu đồng ý. Quân Sử trở về lặng lẽ đưa Tần Vi Vi đi.

Miêu Nghị nhanh chóng tháo mặt nạ xuống, thay lại quần áo cũ, cằm dao găm đâm một nhát lên tay mình, bôi máu bên khóe môi, giật rối tóc, xé rách áo, lăn lộn tại chỗ làm mình chật vật như chạy nạn.