Phi Thiên

Chương 1204: Đông nghẹt người (Hạ)

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Kỳ lạ là khách điếm đã đầy người mà vẫn có hàng tá người tụ tập xung quanh, trừ trong khách điếm ra sân bên ngoài có ít nhất ngàn người hoặc đứng hoặc ngồi. Khi thấy Lão Bản Nương đứng trên ban công thì đám người quay đầu đánh giá, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai khe khẽ thì thầm cái gì đó. Nhiều người ánh mắt ghen tỵ hâm mộ nhìn.

Trên ban công, Thạch Tượng nhỏ giọng nói:

- Lão Bản Nương, theo ta chú ý quan sát toàn là cao nhân kéo từng đoàn đến, tu vi toàn từ Hồng Liên trở lên, không có ai dưới Hồng Liên, hình như còn có nhiều tu sĩ Tử Liên.

Lão Bản Nương nhíu mày hỏi:

- Đâu ra nhiều tu sĩ Hồng Liên như vậy?

Mộc Tượng trả lời:

- Ngẫu nhiên nghe lén thì hình như là tu sĩ đến từ Tiên quốc.

Lão Bản Nương nghiêng đầu hỏi:

- Tiên quốc? tụ tập tại đây làm gì?

Mộc Tượng lắc đầu nói:

- Không biết, nghe bọn họ cũng hỏi nhau tới đây làm gì. Phải rồi, hình như đám người rất tôn kính bốn nữ nhân vào ở trong khách điếm, nghe bọn họ xưng hô là đại cô cô, tiểu cô cô.

- Đại cô cô, tiểu cô cô? Người nhà quan?

Lão Bản Nương xoay người lại:

- Ở gian phòng nào? Dẫn ta đi xem.

Ba người xuống lầu, vào nhà bếp. Khi đi ra Thạch Tượng tay cầm vò rượu, Mộc Tượng bưng khay đựng mấy món ăn, hai người theo sau Lão Bản Nương lên lầu hậu viện. Diêm Tu canh giữ ngoài cửa phòng nhìn chằm chằm ba người đến.

Diêm Tu chắp tay hỏi:

- Lão bản nương có việc gì không?

Diêm Tu biết nữ nhân quyến rũ đoan trang này là Lão Bản Nương của Phong Vân khách điếm.

Lão Bản Nương giơ tay chỉ Mộc Tượng, Thạch Tượng bưng đồ, cười duyên nói:

- Nghe bảo có khách quý đến khách điếm nên đặc biệt cẩn thận điểm tâm miễn phí dâng lên.

- Chờ chút!

Diêm Tu xoay người gõ cửa, đi vào báo một tiếng.


Sau đó cánh cửa mở rộng, Diêm Tu nghiêng người vươn tay mời:

- Mời lão bản nương vào.

Lão Bản Nương lĩnh Mộc Tượng, Thạch Tượng vào trong phòng, nhìn bốn nữ nhân.

Phòng này là của Hồng Tụ nhưng Hồng Phất, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đều có mặt, bốn người nhìn Lão Bản Nương. Các nàng hơi hâm mộ ghen tỵ khí chất không thể bắt chước trên người Lão Bản Nương, chắp tay khách sáo chào.

- Lão Bản Nương!

Bốn nữ nhân tuy không thường đi trong Tu Hành giới nhưng có nghe về Lão Bản Nương. Nàng xuất thân vô cùng cao quý, là trưởng tôn nữ của Ma Thánh Vân Ngạo Thiên, đệ nhất nhân Tu Hành giới.

Lão Bản Nương phất tay áo:

- Nghe nói khách quý đến, nơi nhỏ không có gì tốt để chiêu đãi, chút rượu và thức ăn bày tỏ tấm lòng, xin vui lòng nhận cho.

Mộc Tượng, Thạch Tượng đặt đồ ăn, rượu lên bàn.

Hồng Tụ đại biểu bốn người lên tiếng cảm ơn:

- Đa tạ ý tốt của Lão Bản Nương.

Lão Bản Nương mỉm cười hỏi:

- Không biết bốn vị khách quý đến từ đâu?

Đã gióng trống khua chiêng đến đây thì bọn họ không che giấu, quan trọng là các nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra với Miêu Nghị. Trong Thiên Hành cung của Yến Bắc Hồng không nghe Miêu Nghị nói gì về ân oán với Phong Vân khách điếm, lúc hắn về Trấn Nhâm điện cũng không nói cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi.

Lão Bản Nương nhìn Thiên Nhi, Tuyết Nhi, mắt sáng rực hỏi:

- Hai vị là đại danh đỉnh đỉnh thị nữ của Miêu Nghị trong Thần Lộ Tiên quốc?

Hai nàng gật đầu nói:

- Đúng rồi.

Lão Bản Nương nở nụ cười tinh nghịch, nàng thướt tha tiến lên hai bước vòng quanh Hồng Tụ, Hồng Phất, đánh giá hai nữ nhân từ trên xuống dưới.

Không thể trách Lão Bản Nương nhìn hai người chằm chằm, nếu có thể thì tương lai hai người sẽ là thị nữ của nàng, là người gần gũi sẽ nghe nàng sai khiến. Ngay trước mắt nàng là Hồng Tụ, Hồng Phất cũng là người bên gối thị tẩm Ngưu Nhị.

Lão Bản Nương hơi ngứa răng, hai thị nữ này chung chăn gối với Ngưu Nhị chắc chắn còn nhiều hơn nàng.

Mộc Tượng, Thạch Tượng ngó nhau.


Lão Bản Nương mỉm cười hỏi:

- Sao không thấy chủ nhân của mấy vị cô cô? Để ta cũng bái kiến một phen.

Hồng Tụ đáp:

- Chủ nhân chưa đến, chúng ta cũng đang đợi.

Lão Bản Nương thăm dò:

- Không biết mấy vị cô cô tới đây có chuyện gì?

Chuyện này không thể nói với Lão Bản Nương được.

Hồng Tụ nói:

- Không biết, chờ chủ nhân đến mới biết.

Lão Bản Nương mời:

- À, vậy mấy vị cô cô cứ dùng từ từ, ta không quấy rầy nữa, có gì cần cứ kêu tiểu nhị.

Lão Bản Nương mỉm cười rời đi, người ta không muốn nói thì nàng cũng không tiện hỏi nhiều.

Lão Bản Nương ra khỏi phòng trở lại ban công, nhìn đám người tập hợp bên ngoài, nụ cười biến mất trên môi nàng.

Lão Bản Nương trầm giọng truyền âm:

- Người đều do Ngưu Nhị chiêu đến, tên kia định làm gì? Thật sự muốn tính sổ với Sa bảo? Bằng đám người này thì có ích gì?

Trong một gian phòng trong khách điếm. Chưởng môn của mười đại phái Thần Lộ lục tục đi vào phòng của Văn Lai Công chưởng môn Kiếm Ly cung.

Mới vào cửa, Mã Vạn Trường chưởng môn Ngự Thú môn trầm giọng nói với Văn Lai Công ngồi khoanh chân trên tháp gỗ:

- Văn Lai Công, sự việc không ổn lắm. Ta mới nghe tin mấy ngày trước Miêu điện chủ đại náo trong khách điếm, bị Song Hùng Lưu Vân Sa Hải bắt vào Sa bảo đánh bị thương nặng. Xem thanh thế hiện giờ thì hắn triệu chúng ta đến đây chắc không phải để chúng ta báo thù cho hắn đi?

Bành Ngư vừa vào cửa liền đứng trong góc, hai tay giấu trong ống tay áo, buông tiếng thở dài:

- Ài.

Bành Ngư biết từ lâu, trong môn của gã có hai vị trưởng lão Viên Phụng Đức, Sử Thu Vũ trốn về từ sự kiện Phong Vân khách điếm, đã sớm báo cáo vụ việc.

Bành Ngư sớm đoán được Miêu Nghị kêu bọn họ đến là muốn làm gì chẳng qua gã không nói ra. Bành Ngư đã quyết định chỉ mang người đến xem tình huống, không đi không được, lỡ bên Miêu Nghị trở mặt với gã thì không ổn. Nhưng Bành Ngư không định ra tay giúp đỡ, không phải gã ích kỷ mà làm chưởng môn phải suy xét đến ích lợi của toàn phái.

Môn phái khác tuy đã sớm có người bị Miêu Nghị phái đến Lưu Vân Sa Hải làm ăn cướp, nhưng vì giữ bí mật nên bọn họ không liên lạc với môn phái của mình.

Gia Cát Thanh chưởng môn Ngọc Nữ tông nửa mặt che khăn biết rõ tình hình, dù sao Giản Tam Nương có về Ngọc Nữ tông.

- Nên làm sao bây giờ? Chúng ta đông mấy cũng không đánh lại Song Hùng.

Đám người bàn tán xôn xao. Bỏ về thì không được, lỡ không có việc gì nghiêm trọng...

Gia Cát Thanh lên tiếng:

- Mọi người đừng suy nghĩ nhiều quá, Quân Sử Nhạc Thiên Ba đã biết việc này, chắc đã phái người ngăn cản.

Sau khi Gia Cát Thanh biết tình huống liền phái người đi thông báo cho Nhạc Thiên Ba, nhưng nàng không biết Miêu Nghị chỉ quay về Trấn Nhâm điện một lần rồi chạy mất. Khi người Nhạc Thiên Ba nhận được tin của Ngọc Nữ tông, phái người chạy tới chỗ Trấn Nhâm điện thì không thấy bóng dáng Miêu Nghị đâu. Dương Khánh giữ nhà thì hết hồn xoe tròn mắt, sau lưng mắng hắn là đồ điên.

Khi người của Nhạc Thiên Ba quay về Ngọc Đô phong bẩm báo không tìm được Miêu Nghị thì mọi chuyện đã muộn, hắn đã dẫn theo tám Tả Hữu sứ giả của Tinh Túc Hải vào biên cảnh Lưu Vân Sa Hải, hùng hổ xông lên.