Phi Thiên

Chương 1140: Nhân phẩm không thể chê (1)

Gia gia là Chính Khí môn, thiên phú tu luyện của mình lại không tệ, trong hàng đệ tử tu luyện đồng cấp trong môn mà nói, nàng có thể xem là cá nhân ưu tú, dĩ nhiên cũng có chỗ đáng kiêu ngạo. Nhưng kể từ khi Miêu Nghị tới đây, lòng tự ái của nàng liên tiếp gặp đả kích, trong lòng nói không ra cảm giác gì, tiến bộ của mình còn không bằng hai tiểu sư đệ Bạch Liên, nàng cảm giác thật quá mất mặt rồi.

Hai bóng người từ trên không nhảy đến, rơi vào trong sơn cốc, hai sư muội cảnh giới Hồng Liên, Bảo Lan và Bảo Hà, người sau lên tiếng gọi Bảo Liên đang ngồi ở giữa sườn núi:

- Sư tỷ, đã đến giờ luyện công rồi.

Bảo Liên phục hồi tinh thần, bắn người rơi vào sơn cốc, lắc đầu nói:

- Sau này không luyện nữa, phương pháp luyện của chúng ta không bằng Bảo Ninh và Bảo Tín sư đệ.

- A!

Hai người đồng thanh kêu lên, lặng lẽ nhìn nhau, thật ra hai người trải qua tỷ thí khảo hạch hôm nay cũng phát hiện, chỉ có điều hai người khó mà nói ra ngoài, tiếp tục chạy tới phối hợp mà thôi, hôm nay thấy Bảo Liên nhả ra rồi, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bảo Liên nói:

- Lần sau chúng ta đi xem Bảo Tín và Bảo Ninh sư đệ luyện như thế nào.

Bảo Lan lúc này khoát tay nói:

- Không được! Vừa rồi chưởng môn đã hạ pháp chỉ, nghiêm cấm đệ tử trong môn đi rình coi Bảo Tín và Bảo Ninh sư đệ luyện công.

Bảo Hà gật đầu nói tiếp:

- Chưởng môn nói, đây là pháp môn tu hành của Ngưu cư sĩ. Chính Khí môn chạy đi rình coi học trộm quả thật là hành vi của tiểu nhân, nếu truyền đi sẽ trở thành trò cười cho giới tu hành, cho nên đệ tử nào không được Ngưu cư sĩ cho phép tự tiện chạy đi nhìn lén hai vị sư đệ luyện công sẽ bị nghiêm trị.

Bảo Lan cười hì hì nói:

- Nhưng chưởng môn nói, nếu là người được Ngưu cư sĩ đồng ý, Chính Khí môn sẽ không ngăn trở. Sư tỷ, dẫn chúng ta tới căn phòng nhỏ ở rừng trúc của ngươi chơi đi!

Bảo Liên liếc mắt nói:

- Các ngươi muốn lôi kéo làm quen với Ngưu cư sĩ sao?

- Hì hì, bị sư tỷ nhìn ra rồi. Sư tỷ, đi thôi đi thôi!


Hai sư muội mỗi người kéo một cánh tay nàng, trực tiếp lôi bay đi.

Nhưng sau khi tới tiểu viện của Miêu Nghị, lại phát hiện Miêu Nghị không có ở đây. Trong nhà ngoài phòng tìm mấy lần cũng không trông thấy người.

- Ồ! Ngưu cư sĩ đi đâu rồi?

Bảo Hà kỳ quái.

Bảo Liên yên lặng một lát, lắc đầu nói:

- Không cần tìm, hắn ngoài ở linh điền trồng linh thảo, bình thường sẽ không đi chỗ khác, khẳng định lại chạy đến linh điền tìm Đức Thực sư thúc đi uống rượu rồi.

Bảo Lan ngây ngốc, hỏi:

- Lúc nào trở lại?

Bảo Liên lắc đầu:

- Ngày về không biết. Có đôi khi trở lại ngay hôm đó, có đôi khi mấy ngày mới trở về, có đôi khi mười ngày nửa tháng mới trở về một lần, hắn và Đức Thực sư thúc quan hệ không tệ.

Bảo Hà kinh ngạc nói:

- Tính tình của Đức Thực sư thúc cũng không quá tốt, người bình thường cũng không dám xông vào linh điền, những sư thúc sư bá khác đều không muốn trêu chọc, hắn và Đức Thực sư thúc có thể làm bạn thật không dễ dàng.

Bảo Liên thầm nói:

- Quỷ biết hắn làm sao làm được.

Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên ngoài sân tiểu viện. Không phải là ai khác, chính là chưởng môn Ngọc Linh chân nhân.

Ba người vừa thấy, liền tiến lên hành lễ:

- Bái kiến chưởng môn!


Ngọc Linh chân nhân vuốt cằm nói:

- Các ngươi cũng ở đây à, Ngưu cư sĩ đâu rồi?

Bảo Liên nói:

- Không biết, có lẽ là đi đến linh điền rồi.

Ngọc Linh chân nhân ngẩn ra, khẽ gật đầu, chuyện Miêu Nghị thường xuyên chạy đến linh điền hắn cũng biết, hắn cũng thấy kỳ quái vì sao Miêu Nghị có thể quen biết với Đức Thực tính tình như chó cắn.

- Hai người các ngươi về trước đi, bổn tọa có việc nói chuyện với Bảo Liên.

Ngọc Linh chân nhân nói rõ với Bảo Hà và Bảo Lan.

Hai vị đạo cô lập tức thức thời cáo từ.

Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Ngọc Linh chân nhân nhìn Bảo Liên đang khẽ cúi đầu rầu rĩ không vui, cháu gái của mình là hạng người gì hắn há có thể không rõ ràng sao, tâm cao khí ngạo! Lúc này thở dài nói:

- Bảo Liên, có một số việc không thể chỉ oán giận người khác, phải suy nghĩ có phải là mình làm đúng hay không. Tại sao Ngưu cư sĩ lại chân chính chỉ điểm cho Bảo Ninh và Bảo Tin, chẳng lẽ hai người bọn họ có thể cho Ngưu cư sĩ cái gì? Bọn họ không có gì để cho, ít nhất khẳng định kém hơn ngươi, điều này nói rõ Ngưu cư sĩ không phải là người coi trọng vật chất, như vậy vấn đề nhất định là xuất phát trên người mình. Bảo Liên à, cháu là đứa trẻ tính tình kiêu ngạo, ở trong sư môn tất cả mọi người đều sẽ nhường cháu mấy phần, nhưng Ngưu cư sĩ dù sao không phải là người của Chính Khí môn, nếu cháu không bỏ xuống được tư thái, Ngưu Hữu Đức cũng sẽ không thiếu nợ cháu, hiểu ý của ta chứ?

Bảo Liên ủy khuất muốn khóc, nhưng vẫn cắn môi gật đầu:

- Bảo Liên hiểu!

Linh điền là nơi trồng linh thảo của Chính Khí môn, đúng như Bảo Liên suy đoán, Miêu đại điện chủ đích xác đang ở chỗ này, hơn nữa hơn nửa năm qua hắn đã quấn lấy nơi này thời gian tương đối dài, có quan hệ không tệ với Đức Thực đạo trưởng trông coi linh điền.

Dùng lời nói của Bảo Hà, tính tình của Đức Thực không tốt, đúng là không dễ tiếp xúc, nhưng không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Miêu đại điện chủ là ôm mục đích tới đây, cam nguyện chịu ủy khuất, cộng thêm chịu động não hợp ý, dĩ nhiên là thành công bắt được Đức Thực, trở thành khách quen của linh điền.

Trong một khối đất khô khốc đến nứt nẻ, có đất đá không ngừng từ trong động đất chui ra, một đống bụi đất thật dầy chồng chất bên cạnh động đất, Miêu đại điện chủ giống như một con chuột đồng đang đào trong động đất sâu một trượng, lúc này hắn đã thành một thổ nhân.

Mặt ngoài cửa động, ở phương hướng nghịch phong, có một lão đạo sĩ ngũ quan nghiêng lệch, mắt gà chọi đang ngồi khoanh chân uống rượu, thỉnh thoảng hỏi một câu:

- Đào tới chưa?

- Mắt gà chọi, đừng thúc dục, đào hư không liên quan đến ta!

Miêu Nghị ở trong động đất trả lời.

Không bao lâu, ánh mắt Miêu Nghị sáng lên, một thứ giống như hắc ngọc hở ra. Miêu Nghị nhanh chóng gạt bỏ bùn đất quanh thân, rất nhanh, một thứ đen nhánh tinh xảo giống như Huyết Quỳnh Chi được móc ra, khác biệt duy nhất chính là màu sắc, Huyết Quỳnh Chi màu đỏ như máu, còn thứ lớn cỡ bàn tay này lại đen nhánh, giống như một khối hắc ngọc.

Vật này tên là Ô Quỳnh Chi, một trong năm vị thuốc chủ yếu luyện chế Tiên Nguyên đan, năm vị thuốc chủ yếu phân biệt là Bạch Quỳnh Chi, Thanh Quỳnh Chi, Ô Quỳnh Chi, Huyết Quỳnh Chi, Hoàng Quỳnh Chi, đối ứng chính là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Ngũ vị linh thảo này có thể nói là Ngũ Hành linh thảo, năm loại linh thảo luyện chung một chỗ có thể luyện chế thành tiên đan bao hàm linh khí, cái gọi là Linh khí thật ra chính là Ngũ Hành khí, có khả năng sinh sôi không ngừng, mới có thể xem là Linh khí.

Từ một vòng nhỏ băng phách quanh thân Ô Quỳnh Chi có thể thấy được, đây là thủy hành linh thảo. Thủy hành linh thảo mọc ra từ trong đất, lại có liên quan đến Ngũ Hành tương khắc nghịch sinh, trời giáng Linh khí và đất, thuận chi thì sinh thổ, khắc chi thì sinh dị biến, khí không liên quan mới có thể bị loại bỏ ra ngoài.