Phi Thiên

Chương 1139: Hiệu quả của nhị hàng (2)

Mấu chốt cho dù muốn dạy nàng cũng dạy không được, đã qua thời cơ luyện tập tốt nhất, tùy tiện lừa gạt một chút.

Bảo Liên nói:

- Chăm học khổ luyện cũng phải có đầu mối, mò mẫm luyện tập sợ là cũng không thành, dù sao cũng phải có một quá trình tiến hành theo chất lượng, xin cư sĩ chỉ điểm.

Miêu Nghị nói:

- Thất Tinh kiếm trận chính là biện pháp luyện tập tuyệt hảo, trước tiên ngươi có thể thử tiểu Thất Tinh kiếm trận, hoặc là nói bắt đầu luyện tập từ một chọi một, nhắm mắt lại dụng tâm cảm ngộ, nhân số từ ít đến nhiều, chăm chỉ khổ luyện tự nhiên có hiệu quả, loại chuyện này không thể đi đường tắt, chỉ có thể từ từ đến. Ta lúc đầu một mình ở trong núi khổ luyện hơn ngàn năm, tìm không được người bồi luyện, điều kiện của ngươi có thể tốt hơn ta, khi ngươi có thể ứng phó được công kích của Thất Tinh kiếm trận, tốc độ phản ứng dĩ nhiên sẽ tăng lên.

Hắn cũng là tìm biện pháp hữu hiệu nhất đuổi người ta, thứ gì chăm học khổ luyện cũng có thể thấy hiệu quả, chẳng qua hiệu quả là bao nhiêu cũng chỉ có trời mới biết được.

Nhưng Bảo Liên nghe xong chuyện này lại khẽ gật đầu, cảm thấy tựa hồ có lý, đứng dậy khom người nói:

- Tạ ơn cư sĩ chỉ điểm, sau này nếu có chỗ nào không hiểu, lại đến quấy rầy cư sĩ.

- Được.

Miêu Nghị cười ha hả:

- Ngươi hãy kêu Bảo Ninh và Bảo Tín đến chăm sóc ăn uống hàng ngày của ta, chúng ta là cô nam quả nữ ở riêng với nhau đúng là bất tiện. Cộng thêm ngươi cũng muốn khổ luyện, đâu cần lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Bảo Liên im lặng, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, cáo từ rời đi.

Miêu Nghị đưa mắt nhìn nàng rời đi, khẽ lắc đầu cười một tiếng, đáng tiếc không thể thị tẩm, nếu không cũng sẽ không đuổi đi như thế. Quay đầu lại nhìn bầu trời đêm đầy sao, nhớ đến thân hình kiều diễm ôn nhu của Thiên Nhi, Tuyết Nhi lúc thị tẩm, còn có thân hình không chịu nổi của Lão Bản Nương...

Ngày tiếp theo, Bảo Ninh và Bảo Tín cũng trở lại, nhưng Bảo Liên cũng không rời đi.


Điều làm Miêu Nghị có chút không biết nói gì chính là, Bảo Ninh và Bảo Tín cũng mè nheo đến bên cạnh hắn, ấp úng nói:

- Sư phụ của ta nói cơ hội khó có được, hi vọng cư sĩ có cơ hội có thể chỉ điểm chúng ta ít nhiều.

Miêu Nghị thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, đuổi một Bảo Liên đi, ngược lại lại rước thêm hai phiền toái, sớm biết như vậy hắn đã không kêu hai người này trở lại.

Những ngày tiếp theo, hai người vẫn quấn quít chặt lấy. Làm cho Miêu Nghị cũng muốn thoát khỏi Chính khí môn, không biết làm sao mục đích không đạt được, còn phải chờ Tiên Nguyên đan của người ta, cũng không nên đoạn tuyệt chuyện này, dù sao còn phải gây dựng tốt quan hệ với Chính Khí môn, điều tra Tiên Nguyên đan làm thế nào luyện chế ra.

Cộng theo tu vi ngày càng cao thâm hắn cũng mơ hồ ý thức được, tình huống của mình chắc chắn có liên quan đến chuyện mình tu luyện Tinh Hỏa quyết, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đồng dạng nhận được chỉ điểm của mình nhưng không có hiệu quả giống như mình, sau khi suy nghĩ một chút rốt cục đáp ứng.

Hai người kia mừng rỡ như điên dẫn Miêu Nghị đến ngoài đại trận hộ sơn của Chính Khí môn. Sau khi đi dạo một vòng, Miêu Nghị tìm được hai thác nước, hai tòa thạch đầu sơn, hai cây mộc kiếm, không thể sử dụng tu vi, để cho hai người kia hành hạ.

Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày hai người đều mệt như chó chết, Miêu Nghị cũng chỉ thỉnh thoảng lộ diện chỉ điểm.

Nhưng hiệu quả rất rõ ràng, trong khảo hạch nửa năm sau của Chính Khí môn, Bảo Ninh và Bảo Tín dựa vào một cây kiếm trong tay, liên tiếp đánh bại đệ tử đồng cấp, thậm chí một mình miễn cưỡng chặn lại tiến công của ba tên đệ tử đồng cấp, mặc dù không thể thắng, nhưng cũng có thể không rơi vào thế hạ phong.

Trong sân khảo hạch phía sau núi, ba đại chân nhân quan sát khảo hạch đưa mắt nhìn nhau, trong mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, tình huống của mỗi đệ tử trong trăm người đệ tử như thế nào bọn họ đều rất rõ ràng, người ưu tú hơn dĩ nhiên phải bồi dưỡng trọng điểm một chút.

Nói thật, thiên phú của Bảo Ninh và Bảo Tín trong đám đệ tử cùng thế hệ ở Chính Khí môn không tính là tốt, hơn nữa còn lộ vẻ ngu dốt, nhưng bây giờ đột nhiên lại trở nên ưu tú.

Không ít đệ tử Chính Khí môn đang xem cuộc chiến cũng không nhịn được đứng lên, mọi người đều biết hai vị này hiện giờ đang tiếp thụ chỉ điểm của vị Ngưu cư sĩ trong rừng trúc, mọi người thậm chí cũng từng chạy đi xem tình hình khổ luyện lúc hai người tiếp nhận chỉ điểm, không ít người còn hài hước giễu cợt, cái này gọi là tu luyện gì chứ.

Nhưng hiện tại, mới qua thời gian nửa năm, mới nửa năm mà bọn họ lại có tiến bộ lớn như vậy!

Bảo Liên đồng dạng cũng đang xem cuộc chiến cũng nhìn thấy Bảo Ninh và Bảo Tín rõ ràng tiến bộ, âm thầm cắn môi, bản thân nàng lại không có cảm giác nửa điểm tiến bộ.


Sau khi khảo hạch kết thúc, Bảo Ninh và Bảo Tín bởi vì tiến bộ khổng lồ, đạt được một số Cố Nguyên đan làm phần thưởng, hai người vô cùng vui tươi hớn hở. Hai người này đúng là có chút hai hàng, không trách được Miêu Nghị thường xuyên gọi bọn hắn là hai hàng, bọn họ tựa hồ còn không ý thức được cái gì.

Nhưng sau đó có người truyền lời, kêu hai người đến Chính Khí cung gặp chưởng môn.

Sau khi hai người tới Chính Khí cung, ba đại chân nhân cùng mấy vị Chấp sự trong môn đều ở đây, sau khi hành lễ, Ngọc Linh chân nhân cười hỏi:

- Nghe nói Ngưu cư sĩ hiện giờ đang chỉ điểm hai người các ngươi tu luyện?

- Vâng!

Hai người cung kính trả lời.

Ngọc Linh chân nhân hỏi:

- Cảm giác như thế nào?

Nói đàng hoàng, hai người chỉ có một cảm giác, đó chính là... Bảo Ninh đàng hoàng đáp:

- Rất mệt, chậm chạp không thấy dạy cho chúng ta thứ gì hữu dụng, không giống như là tu luyện, mà giống như đang hành hạ hai người chúng ta, tính tình của Ngưu cư sĩ không tốt lắm.

Nếu không phải sợ Miêu Nghị, hai người đã sớm khoanh tay đứng nhìn rồi.

Lời này vừa nói ra, trong đại điện sắc mặt tối đen một mảnh, mới nửa năm đã tiến bộ rõ ràng như vậy, các ngươi còn muốn học thứ gì hữu dụng?

Ngọc Linh chân nhân trầm giọng nói:

- Ngưu cư sĩ nguyện ý chỉ điểm các ngươi, đây là phúc phần của các ngươi, há có thể sợ vất vả sợ mệt nhọc! Người khác có muốn vất vả mệt nhọc như vậy còn không có cơ hội, nếu không phải hai người có quan hệ không tệ với hắn, người bình thường sao lại nguyện ý tiết lộ phương thức tu luyện của mình?

Tình huống của cháu gái Bảo Liên hắn đã biết, đồng dạng cũng nhận được chỉ điểm, nhưng lại không có hiệu quả gì, rõ ràng không bằng hai người này, nếu hai tên này không phải biết xuất thân trong phúc không biết phúc..., nếu không phải địa vị song phương cách xa, hắn có thể đã giận dữ mắng mỏ một trận.

Ngọc Linh chân nhân không tiện mắng, nhưng có người tiện mắng, sau khi rời khỏi Chính Khí cung, Bảo Ninh và Bảo Tín bị Sư Đức Thiên đạo trưởng tàn nhẫn giận dữ mắng mỏ cho một trận, hai người lúc này mới hiểu rõ sự tiến bộ trong lúc bất tri bất giác của mình.

Trong sơn cốc khổ luyện thường ngày, Bảo Liên quỳ gối ngồi trên một tảng đá lớn ôm chân, cằm đặt trên đầu gối.