Phi Thăng Chi Hậu

Chương 379: A Khách La cường hãn

Trong hư không vô tận, một cuộc nói chuyện diễn ra tại một nơi mà người Thái Cổ không thể phát hiện được…

- Tôn thượng! Chiến Đế đã ra tay rồi.

- Ồ?

- Viêm Ma bị hắn đóng băng, sau đó hộ pháp Chiến tộc xuất động, đưa nó vào trong thời không loạn lưu. Tạm thời chúng ta đã mất đi sự khống chế đối với Viêm Ma…

- Ừ! Huyền băng hàn quyết của Chiến Đế quả thật bá đạo, Viêm Ma bị hắn tạm thời vây khốn cũng là chuyện bình thường. Lập tức xuất động tất cả tộc nhân đi tìm phương hướng của Viêm Ma, vận dụng tất cả phương pháp đưa nó trở về Thái Cổ… Vật dụng của Phượng Phi lúc nhỏ còn lại bao nhiêu?

- Bẩm tôn thượng! Những đồ vật lúc trước thu thập được hiện tại chỉ còn lại một món trang sức thôi.

- Rất tốt! Món trang sức này… chỉ cần sử dụng thích hợp, nhất định có thể tạo thành một kích chí mạng đối với bọn chúng.

- Tôn thượng anh minh!

……

- Tình hình Kiếm Thần của Kiếm vực gần đây ra sao? Bổn tọa có dự cảm, tên tiểu tử quật khởi như sao sáng này có thể sẽ gây ra phiền toái rất lớn đối với đại nghiệp của tộc ta, phải theo dõi cho thật kỹ!

- … Bẩm tôn thượng! Chúng ta đã mất đi giám thị đối với Kiếm vực…

- Cái gì!

- Tôn thượng tha mạng!

Thanh âm kia vội vàng nói:

- Có điều không lâu trước đệ tử Trì Thương của hắn lại xuất hiện tại Kiếm vực, đồng thời dùng kiếm khí hấp dẫn tứ phương. Sau đó Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ cũng hàng lâm Kiếm vực…

- Lập tức phái người đi điều tra, nhất định phải nắm rõ nhất cử nhất động của hắn! Không lâu trước hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta… sự phát triển của hắn quá nhanh, đây là một biến số mà chúng ta không thể nắm bắt được. Hiện nay Huỳnh Hoặc đang tiếp xúc với hắn, cho nên không thể quá mức lỗ mãng, tránh cho Thánh điện nắm được nhược điểm của chúng ta.

- Vâng thưa tôn thượng!

Trong hư không đen kịt lại trở nên yên tĩnh, nhân vật có địa vị tôn quý kia giống như cẩn thận suy nghĩ một phen, sau đó trầm giọng nói:

- Nếu như Viêm Ma đã bị trục xuất ra khỏi Thái Cổ vị diện, hiện tại cũng đến phiên chúng ta bước lên vũ đài rồi.

- Ý của tôn thượng là…

- A Khách La ở đâu?

Thanh âm vang dội kia quanh quẩn trong hư không đen kịt, lan rộng đến nơi xa vô hạn.

Trong hư không một phiến trầm mặc, sau một chốc yên tĩnh, từ một nơi nào đó trong hư không, một cỗ khí tức xao động cuồn cuộn nổi lên, sau đó lan rộng đến từng mảng lớn hư không…

- Đại nhân…

Một giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo và cực độ cuồng bạo từ trong khí tức xao động kia vang lên. Một luồng sương mù màu đen bỗng nhiên xuất hiện giữa hư không, đồng thời mở rộng đến phạm vi mấy trăm trượng.

Trong ma khí màu đen cực độ âm lãnh mà tà ác loáng thoáng nổi lên một màu đồng xanh như kim loại, từng tiếng leng keng từ trong sương đen mờ mịt không tan phát ra…

- Lập tức xuất phát, đến Thái Cổ vị diện đưa Phượng Phi đến cho bổn tọa! Nơi phong ấn của chủ thượng đang nằm trên người của tiểu cô nương này. Nhớ kỹ, không được đả thương cô ta… Tất cả những người có quan hệ với Hiên Viên, chỉ có chủ nhân mới có quyền xử trí.

Trong sương đen nồng đậm trơ nên yên tĩnh, một lát sau thanh âm khàn khàn kia lại vang lên, ngữ khí phi thường thẳng thắn:

- Rõ!

"Ầm!"

Trong bóng tối vô tận vang lên những tiếng ầm ầm, đoàn sương đen mở rộng đến phạm vi trăm trượng toàn bộ bốc lên, phân về hai phía. Trong tiếng leng keng của kim loại chuyển động, một bóng người màu đồng xanh mang theo khí tức như hồng hoang từ bên trong sương mù từng bước một đi ra…

Mỗi một bước bước ra, hư không vô tận kịt này lại chấn động một chút, phảng phất một quái vật to lớn đang bước qua phiến hư không này.

Đường nét thô kệch, những mũi nhọn sắc bén dữ tợn, có cảm giác vững chắc, tạo hình giống như hồng hoang mãnh thú, cùng với khí tức cực độ hắc ám, cuồng bạo và tàn nhẫn trời sinh, đây chính là Thiên Ma giáp nổi tiếng thiên hạ của Thiên Ma tộc .

Sâu trong bóng tối, nam tử giống như ngủ say đã lâu vừa mới tỉnh lại, toàn bộ thân thể đều được bao phủ trong khải giáp cứng rắn, ngay cả cặp mắt cũng không ngoại lệ. Nếu như nói có thứ gì đó lộ ra bên ngoài bộ khải giáp dữ tợn mà âm tà này, vậy thì chỉ có những sợi tóc đen nhánh dài vài thước buông xuống bên dưới chiếc mũ giáp sắc bén đến cực điểm… Từng sợi tóc từ khải giáp rũ xuống, xõa ra trên lưng giáp lấp lóa ánh xanh lạnh lẽo như băng sương, làm tăng thêm một phần khí tức quỷ dị.

Ma khí nhàn nhạt lượn lờ quanh người của nam tử gọi là A Khách La, sau khi đi ra hơn mười trượng bỗng ngừng lại, giáp tay màu xanh bên phải đột nhiên bốc lên một ngọn lửa đen, sau đó mạnh mẽ đánh vào một phiến hư vô trước người…

"Ầm!"

Theo một tiếng nổ lớn, một khe nứt so với hắc ám còn tối hơn đột nhiên xuất hiện trước mặt A Khách La. Tinh quang vô tận xuất hiện bên trong khe nứt, xuyên thấu qua có thể loáng thoáng thấy được vô số dãy núi nhấp nhô ẩn tàng trong đêm tối, mặt đất khắp nơi bốc lên ánh lửa, vô số bóng người tay cầm binh khí sắc bén lướt qua phía trên sơn mạch…

"Vút!"

Một tiếng rít vang lên, sau đó một thanh trường kiếm hẹp dài rộng bằng hai ngón tay, dài gần một trượng không biết từ nơi nào bay đến. Tay trái của A Khách La tùy ý duỗi ra, dùng một tay cầm lấy thanh binh khí sắc bén kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- A Khách La! Đây là phối kiếm của A Tu La Ma Đế mà chủ nhân đoạt được, bây giờ tặng tại ngươi. Nhiệm vụ lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại. Nếu như không thấy được Phượng Phi, hậu quả… hừ!

"Ông!"

Một trận kiếm ngân vang lên, trong tay truyền đến từng cơn chấn động, A Khách La khẽ cúi đầu xuống, ánh mắt từ đảo qua trên thân A Tu La kiếm dài gần một trượng trong tay.

Thanh trường kiếm này tràn ngập một luồng sương mù màu đen nhàn nhạt, trên thân kiếm có một đường rãnh rất khó thấy, trong rãnh hiện ra màu đỏ thẫm, đó là vết tích sau khi nhiễm qua vô số máu tươi mới ngưng tụ thành.

Khuôn mặt của A Khách La ẩn bên dưới khải giáp dữ tợn, không cách nào thấy rõ biểu tình trên mặt, hắn khẽ gật đầu, sau đó một chân bước vào trong khe nứt vừa mở ra…

oOo

Ven bờ bình nguyên dung nham mấy ngàn dặm.

Một tòa cung điện dựa vào núi, kiến tạo bằng dung nham đỏ rực, dùng nham thạch nóng chảy ngưng kết, trải qua thời gian dài mới hình thành, đây là nơi cư trú của Phượng Phi vừa thức tỉnh không lâu.

Một đám chiến sĩ Viêm tộc thân mặc Viêm Đế chiến giáp màu đỏ, tay cầm Viêm Thần kích cảnh giác thủ vệ bên ngoài cung điện.

Bên ngoài cung điện là một phiến đại địa bằng phẳng, nơi chân trời mới ẩn ước hiện ra một loạt dãy núi nhấp nhô, mặt đất bên trái bốc lên từng đợt khói xanh, chính là nơi bình nguyên dung nham.

Tại địa phương không nổi bật này, rất ít có người lại đến quấy rối Phượng Phi và những Viêm tộc đi theo. Tại Thái Cổ hỗn loạn, nơi này gần như trở thành một cõi thiên đường, một thiên đường vì Phượng Phi mà tồn tại.

Hơn nữa không nói đến địa vị Thánh nữ của Viêm tộc, cũng không nói đến quan hệ với Kiếm Thần của Kiếm vực, chỉ bằng vào thân phận tiểu nữ của Hiên Viên, đã đủ khiến cho rất nhiều người vì nàng mà hi sinh tính mạnh của mình.

Trong cung điện, thần điểu Ly Loan lẳng lặng nằm trên một phiến đá hình vuông lát dưới sàn, thân thể cuộn tròn, chiếc đầu xinh đẹp giấu bên dưới bộ lông hoa lệ, yên tĩnh mà quen thuộc.

Phía trên Ly Loan, Thánh nữ Viêm tộc thân mặc phượng bào đang dựa vào một chiếc ghế rộng làm bằng mã não dưới nền đất, lẳng lặng minh tư…

Đột nhiên, hàng lông mi thật dài của Phượng Phi khẽ run lên hai lần, đôi mắt phượng nhanh chóng mở ra.

- Tam thúc! Con cảm giác được nó đã biến mất, đã biến mất khỏi Thái Cổ…

Bên cạnh chiếc ghế rộng kia, vị trưởng lão Viêm tộc đang tiến vào trạng thái nhập định nghe vậy cũng mở mắt ra, trên mặt vẫn mang theo một chút hoài nghi:

- Thật vậy sao? Là ai lợi hại như thế, không ngờ có thể đuổi được Viêm Ma đi?

Phượng Phi suy nghĩ một chút, lên tiếng:

- Con không nhìn sai, đúng là nó đã biến mất khỏi Thái Cổ.

Trên trán vị trưởng lão Viêm tộc, những nếp nhăn lần lượt giãn ra, trong lòng giống như thở phào một hơi, lên tiếng:

- Thật tốt quá! Bất kể ra sao, chỉ cần có thể tạm thời khiến cho nó không phát hiện được con là tốt rồi. Tất cả đợi tộc trưởng đến rồi hãy bàn!

- Ừm!

Phượng Phi gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, sau đó giống như đã hạ một quyết tâm rất lớn, quay sang vị trưởng lão Viêm tộc, lên tiếng:

- Tam thúc! Kỳ thật con cũng muốn gặp Tiểu Viêm, con tin bản tính của nó không phải xấu xa như vậy.

- Không được!

Sắc mặt vị trưởng lão Viêm tộc trầm xuống, sau đó giống như cảm thấy ngữ khí có chút hơi quá, liền xoa đầu Phượng Phi, trìu mến nói:

- Phượng nhi! Lúc trước con còn nhỏ, cho nên không biết sự lợi hại của hung vật này. Phàm những giống loài cường đại như vậy đều là trời sinh tàn bạo, tranh đấu với trời, tranh đấu với người… Lúc trước nó còn chưa trưởng thành, bản tính chưa hoàn toàn lộ ra, cho nên mới có thể cùng con chơi đùa. Nhưng con còn nhớ nhị ca của con không? Còn có nhiều tộc nhân của chúng ta như vậy, bọn họ đã chết như thế nào? Con đã quên lời của phụ thân sao?… Con không phải đã tận mắt thấy qua những giết chóc mà nó tạo thành sao?

Phượng Phi cúi đầu, trên mặt mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt, thấp giọng nói:

- Tam thúc! Con biết sai rồi…

- Ai!

Lão nhân thở dài một tiếng:

- Hi vọng Viêm Ma là thật sự đã biến mất, không bao giờ còn xuất hiện nữa!

Nhưng cho dù là bản thân y cũng không thể tin được chuyện này. Ngày trước khi Hiên Viên Chí Tôn còn trên đời cũng không hàng phục được con súc sinh này, huống hồ là hôm nay.

Trong đại điện chìm vào yên tĩnh, hai người đều có tâm tư, trầm mặc không nói.

Đột nhiên, vị trưởng lão Viêm tộc giống như phát hiện được điều gì, chợt ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ chăm chú lắng nghe, khuôn mặt già nua trở nghiêm trọng. Sau đó Phượng Phi dường như cũng đã nhận ra, cánh tay trái thon dài vịn vào lưng ghế đứng lên.

- Không hay!

Lão nhân đột nhiên kêu lên một tiếng, lao nhanh ra ngoài điện…

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn, giống như một khối vẫn thạch to lớn rơi xuống mặt đất, khiến cho toàn bộ cung điện đều rung chuyển kịch liệt. Bên ngoài điện vang lên tiếng quát tháo của chiến sĩ Viêm tộc đang giận dữ. Chúng cao thủ Viêm tộc trong điện cũng giật mình, cỗ khí tức hắc ám cực độ tà ác từ yếu nhanh chóng trở nên mạnh này khiến cho bọn họ cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, loại cảm giác này vừa xa xôi lại vừa quen thuộc.

Bên ngoài điện, dưới sự quan sát của chiến sĩ Viêm tộc, một vật thể khổng lồ mang theo ma khí nồng đậm từ trên trời cao nhanh chóng rơi xuống, đập mạnh vào mặt đất phía trước cung điện Viêm tộc không xa …

Bên trong hố lõm to lớn kia, ma khí cuồn cuộn bốc lên cao, một nam tử toàn thân bao phủ trong chiến giáp màu xanh dữ tợn quỳ một gối xuống đất, chậm rãi đứng thẳng đứng lên, sau mũ giáp, từng sợi tóc cuồng dã tản ra…

"Cheng!"

Tay phải của nam tử giơ lên, A Tu La kiếm ẩn hiện đường vân màu đỏ trong tay phát ra một tiếng ngân khát máu, tay trái nhẹ nhàng lướt qua trên thân kiếm, Thiên Ma giáp và A Tu La kiếm ma sát vào nhau phát ra một tiếng chói tai…

- Thiên Ma tộc!

Một gã chiến sĩ Viêm tộc đứng trước nhất đã nhận ra bộ chiến giáp trên người nam tử kia, đột nhiên hét to lên. Âm cuối cùng còn chưa dứt, hắn chỉ cảm thấy một bóng đen nhoáng qua trước mặt, sau đó từ trán đến chân từ từ tách ra, ngã xuống mặt đất…