"Kẹt!"
Cửa gỗ mở rộng, Thái Huyền mang theo một luồng gió nhẹ từ ngoài cửa bước vào, chỉ thấy Phong Vân Vô Kỵ dường như từ lâu đã đợi ở đây, bước chân khẽ ngừng lại, sau đó nhanh chóng bước qua.
Phong Vân Vô Kỵ khẽ ra hiệu. Thái Huyền liền ngồi xuống tại một bồ đoàn khác.
- Vì sao lại giao Phá Ma cho ta?
Thái Huyền sau khi ngồi xuống, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm một chút, sau đó thản nhiên nói:
- Ngươi bình sinh có truy cầu gì không? Không nên nói với ta là truy cầu lực lượng cường đại gì đó! Cho dù lực lượng có cường đại thì sao? Ngươi muốn dùng lực lượng cường đại để làm gì?
Thái Huyền hờ hững không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Phong Vân Vô Kỵ:
- … Ta nói rồi, trong vòng trăm triệu năm, ta sẽ hoàn toàn nghe theo ngươi sai khiến. Ta vốn là một là một kẻ giết người như ma, nhưng cũng không phải là loại tiểu nhân nuốt lời.
Phong Vân Vô Kỵ nhìn vào mắt Thái Huyền, nhưng không hề nhìn thấy nửa điểm dối trá bên trong. Ánh mắt của hắn lại đảo qua khuôn mặt Thái Huyền, dùng một loại ngữ khí bình tĩnh nói:
- Thái Huyền! Thời gian tới, ta hi vọng ngươi sẽ đến Ma giới…
Thân thể Thái Huyền khẽ run lên, miệng mở ra, nhưng vẫn không nói gì. Hắn hít vào một hơi, liền bình tĩnh trở lại, lộ ra thần sắc chờ đợi.
Nhìn thấy Thái Huyền nhanh chóng bình tĩnh lại, trong mắt Phong Vân Vô Kỵ cũng không khỏi hiện lên vẻ tán thưởng, mặc dù chỉ chợt lóe rồi biến mất.
- Trước khi ngươi nói những lời kia, ta cũng đã sớm có suy nghĩ… Chúng ta là sư huynh đệ, ta thấy ngươi tuy là có hung danh, nhưng vẫn có thể xem như là một nhân loại có tâm huyết. Có một số việc, ta vốn không chuẩn bị nói cho ngươi, nhưng sau khi nghe được những lời của ngươi, ta đã quyết định nói ra.
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt trang nghiêm nói:
- Ngươi nhìn thấy, chỉ là một phần ba của ta mà thôi.
Thái Huyền nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng mờ mịt, còn chưa hiểu được, Phong Vân Vô Kỵ đã tiếp tục nói:
- Sau khi chia tay với người mấy vạn năm, nguyên thần của ta đã phân ra làm ba, Thái Cổ có hai, Ma giới có một. Mà hiện tại ngươi nhìn thấy, chỉ là ý thức bổn tôn của ta mà thôi.
- Cái gì!
Thái Huyền khiếp sợ, gần như không nói nên lời. Tin tức này đối với hắn không khác gì một vụ nổ lớn, khiến cho hắn gần như không thể suy nghĩ.
Bất kể từ phương diện nào, Thái Huyền đều không thể nhìn ra đây chỉ là một phân thần.
- Phân thần tại Ma giới đã ở nơi đó mấy chục vạn năm, đồng thời đã xây dựng căn cơ tại Ma giới, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình mà thôi. Ta vốn dự định để cho đệ nhất phân thần đảo loạn Ma giới, dẫn đến Ma giới nội đấu, nhưng sức một người dù sao cũng chỉ có hạn. Những lời nói của ngươi vừa lúc mở ra gút thắt trong lòng ta. Chỉ dựa vào đệ nhất phân thần, còn không đủ để hoàn toàn rung chuyển căn cơ Ma giới. Y cần có trợ lực, trợ lực thật mạnh, mà hiển nhiên, trợ lực này chỉ có thể đến từ chính Thái Cổ.
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Mà ta…
Phong Vân Vô Kỵ chỉ vào Thái Huyền:
- Nghĩ đến đầu tiên chính là ngươi.
Trong phút chốc đã bị chấn động nhiều như vậy, nhưng Thái Huyền ngược lại trở nên tỉnh táo, cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra thần sắc suy tư.
Phong Vân Vô Kỵ cũng không tiếp tục nói thêm, chỉ lẳng lặng nhìn Thái Huyền, chờ hắn lựa chọn.
- Ngươi muốn ta làm thế nào?
Thái Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Phong Vân Vô Kỵ.
Trên mặt Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc cũng hiện lên vẻ tươi cười:
- Ta chính là chờ những lời này của ngươi.
Tiếp đó thần sắc của hắn trở nên nghiêm túc:
- Tại Ma giới, cá lớn nuốt cá bé, nhân từ nương tay là tự tìm đường chết, cho nên ta mới để cho mặt đen tối đệ nhất phân thần đi đến Ma giới. Muốn phát triển tại Ma giới chỉ có hai con đường; một là chuyển hóa ma thể, ta tự có phương pháp có thể ngụy trang linh hồn; phương pháp thứ hai chính là xâm nhập Ma giới không định kỳ, giúp đỡ đệ nhất phân thần đối phó với một số chướng ngại… Đương nhiên hiện nay tạm thời còn không cần, thế nhưng chi đội này sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, lo xa một chút thì luôn tốt. Nếu như lựa chọn con đường thứ nhất, chuyển hóa ma thể là một vấn đề lớn. Nếu như lựa chọn con đường thứ hai, vậy thì thời gian nắm giữ phải vô cùng chính xác, Ma giới dù sao vẫn có nhiều tuyệt thế hung ma có chút thực lực, không thể xem thường được.
- Ta cũng không có bản lĩnh thống suất một phương, tối đa cũng chỉ có thể giúp đỡ thực thi một chút kế hoạch, những lời mà ngươi nói, ta trái lại có thể làm được.
Thái Huyền trầm mặc một lúc, cuối cùng lên tiếng:
- Có điều… những điều mà ngươi nói, ngươi có từng nghĩ qua? Dựa vào thực lực của Kiếm vực hiện nay, căn bản còn chưa đủ tư cách nhúng tay vào thần ma chi tranh, đừng nói đến những kế hoạch đó của ngươi.
Lời nói của Thái Huyền không hề khoan dung, trực tiếp đánh vào chỗ đau của Phong Vân Vô Kỵ.
Thái Huyền lên tiếng, Phong Vân Vô Kỵ ngược lại trầm mặc. Thái Huyền vừa nhìn, đã biết hắn vẫn chưa hạ quyết tâm.
- Ta cũng không ép ngươi. Tương lai ngươi tự nhiên sẽ biết phải chọn lựa như thế nào… Thái Huyền sinh ra tại Thái Cổ, cũng không phải là một kẻ nhát gan, chỉ là có lòng mà không có sức… Sau khi từ lĩnh vực đi ra, ta ngược lại không biết làm gì. Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công càng về sau thì lại càng khó tu luyện. Theo như lời ngươi, hiện tại truyền nhân của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công chỉ còn hai người chúng ta, ta không giúp ngươi thì có thể giúp ai? Huống hồ…
- Mà thôi, ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi… nếu như đã biết ý đồ của ngươi, ta cũng có thể hiểu được.
Thái Huyền phất tay áo một cái, liền đi ra bên ngoài.
- Chờ đã!
- Có chuyện gì?
Thái Huyền liền ngừng lại, vẫn quay lưng về phía Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm một chút, sau đó ngẩng đầu nói:
- Đối với đám người hệ phái tự do, ta vẫn không quyết định được chú ý, cho nên mới giao Phá Ma giao cho ngươi, chính là hi vọng ngươi có thể thu thập toàn bộ ma đầu có hung danh tại Thái Cổ. Hành trình tại Ma giới, chi đội này chính là trợ lực tốt nhất mà ta hi vọng.
Thái Huyền cả người run lên, sau đó nói:
- Hiểu rồi!
Dứt lời, hắn liền cúi đầu, nhanh chóng biến mất trong ánh dương quanh bên ngoài cửa. Phong Vân Vô Kỵ nhìn bóng lưng của y, lại cảm thấy có chút cô đơn.
Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, iền đứng dậy, dùng thanh âm mà Thái Huyền vừa vặn có thể nghe được, lẩm bẩm nói:
- Không thể làm khác, xin lỗi ngươi… Kiếm vực cũng đã đến thời khắc biến đổi rồi… Về phần Chiến tộc, không cần lo lắng, sau này, ta sẽ tự mình đối phó với Chiến Đế…
Khi Phong Vân Vô Kỵ nói những lời này, lại toát ra vẻ tự tin dị thường.
Sau khi cảm nhận được Thái Huyền hoàn toàn rời đi, Phong Vân Vô Kỵ liền đi đến chiếc bàn vuông bên cạnh, từ trong bóng tối dưới chiếc bàn vuông chế tạo từ gỗ, rộng ba thước, dài sáu thước, lấy ra quyển sách cổ bìa tơ vàng, sau đó đặt lên bàn mở ra, khoanh chân ngồi xuống.
"Ầm ầm!"
Kiếm các bỗng nhiên rung chuyển. Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ lập tức phá không bay ra, đảo qua dưới chân núi, chỉ thấy Thái Cổ Ma Viên lại vận dụng bản năng trời sinh, khiến cho thân hình khổng lồ chậm rãi chìm vào trong lòng đất…
Khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ tươi cười hiểu ý. Sự xuất hiện của Thái Cổ Ma Viên đối với hắn quả thật là một vui mừng bất ngờ. Thái Cổ Ma Viên trưởng thành, thực lực còn mạnh hơn không ít so với hơn trăm cao thủ Thần cấp hậu kỳ. Quan trọng hơn đây chính là đây là một Ma Viên đã tu luyện võ công trước thời kỳ trưởng thành, như vậy mà nói, trưởng thành mới chỉ là bắt đầu của nó, tương lai vô cùng phát triển, chuyện này đối với Kiếm vực chính là một trợ lực lớn không thể bỏ qua.
"Có Thái Cổ Ma Viên tương trợ, hơn nữa Độc Cô đã tu thành vô cực chi đạo, Kiếm vực có thể không cần lo lắng." Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, sau đó bắt đầu cẩn thận xem quyển pháp thư này.
Theo Phong Vân Vô Kỵ thấy, pháp thuật vốn là dùng năng lượng tinh thần làm bổn nguyên, hình thành tuần hoàn trong cơ thể, nhưng đối với việc người tu pháp rốt cuộc làm sao để sản sinh lực phá hoại cường đại, hắn còn không hiểu rõ lắm. Trên thực tế, mặc dù hiện nay hắn có đủ thần thức cường đại, thế nhưng thần thức này chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi.
Thế lực của Đại Tự Tại Tán Nhân nếu như đã tặng quyển pháp thư này cho mình, tất là có dụng ý của bọn họ.
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ đảo qua trang sách, từng hàng văn tự liền xuyên qua mi mắt nhập vào trong ý thức hải. Đại thể sau khi xem qua tầng tâm pháp thứ nhất, ánh mắt của hắn liền dời đi, mi mắt rũ xuống, lại lần nữa tiến vào trong minh tưởng.
Năng lượng tinh thần hùng hậu theo lộ tuyến trong pháp quyết chậm rãi vận chuyển trong cơ thể. Ban đầu còn tỏ ra trúc trắc, nhưng rất nhanh, Phong Vân Vô Kỵ liền phát hiện bản thân dường như cực kỳ thích ứng đối với loại pháp quyết này, năng lượng tinh thần tại kinh mạch trong cơ thể vận chuyển rất lưu loát, nhanh chóng hình thành đại chu thiên tuần hoàn thứ nhất.
"Ong!"
Ngay khi ý thức của Phong Vân Vô Kỵ theo lộ tuyến trong pháp quyết vận chuyển một vòng, một lần nữa trở lại, trong đầu bỗng nhiên chấn động, giống như bị người ta trực tiếp đánh vào trong đầu, sau đó một loại cảm giác cổ quái dâng lên trong lòng…
Trong hốt hoảng, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được linh hồn của mình từ trong cơ thể lan ra. Loại cảm giác này cùng loại với thần thức phá thể xuất ra, nhưng lại không hề giống. So với võ giả dùng thần thức truy tìm khí tức và động tĩnh, loại cảm giác này càng thêm huyền diệu. Trong mơ hồ, hắn cảm giác được những sợi tơ kết cấu cực kỳ phức tạp đan xen vào nhau.
Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt ra, lẩm bẩm nói:
- Kết cấu không gian…
Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, loại tiếp xúc huyền diệu kia liền nhanh chóng biến mất…
Gần như ngay khi Phong Vân Vô Kỵ dựa vào công quyết kia, sản sinh ra hiệu quả gần giống như Phá Vọng Ngân Mâu nhìn thấy bản nguyên… tại một nơi xa xôi, trong không gian chiến phần…
Thế giới đen trắng đã có thêm một loại huyết sắc, đồng thời hoàn chỉnh thành dạng bia. Đây chính là chiến bia, nơi mà Chiến Ma đã lấy được tâm quyết.
Bổn Tôn nguyên bản vẫn không nhúc nhích, thẳng như bàn thạch, lẳng lặng đối điện với tòa chiến bia kia, không ngừng phân tích và thôi diễn những kén tơ phức tạp ẩn chứa trong chiến phần này, đột nhiên đầu khẽ giật giật, trong linh hồn, một sợi dây nào đó như bị chạm vào.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLBổn Tôn vốn dùng quy tắc thôi diễn làm mục đích đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng tìm tòi trong đầu một phen, sau đó thần thức khổng lồ nhanh chóng phá thể bay ra, xuyên qua hư không vô tận, trực tiếp hướng về đầu nguồn của tin tức.
Phong Vân Vô Kỵ đang ở trong Kiếm các dùng thần thức thôi diễn và phân tích pháp quyết bổn nguyên, đột nhiên trong lòng có dự cảm, liền ngẩng đầu nhìn lên. Hắn ẩn ước cảm giác được hai ánh mắt từ sâu trong bầu trời nhìn chăm chú vào mình.
Loại cảm giác băng lãnh này, Phong Vân Vô Kỵ vô cùng quen thuộc, đó chính là Bổn Tôn.
Một tiếng thì thầm từ linh hồn vọng lại trong ý thức hải của Phong Vân Vô Kỵ: "Đệ tam phân thần, khởi động điều kiện quy tắc cộng hưởng…"