Trong bóng đen nghiêng nghiêng của Kiếm các, Phá Ma đang chuẩn bị chạy đến sau núi bỗng nhiên cứng đờ, chậm rãi xoay người lại.
Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng trên đầu Thái Cổ Ma Viên to lớn, tay áo vung lên. Những Hoàng Kim giáp sĩ chung quanh liền khom người, sau đó không một tiếng động thối lui, tiếp tục thực hiện chức trách của mình.
- Chủ nhân…
Phá Ma vẻ mặt lúng túng, lắp bắp trả lời.
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt hờ hững, từ trên cao nhìn xuống Phá Ma, lạnh lùng nói:
- Phá Ma! Chẳng lẽ ngươi thấy nội lực của ta đã mất hết, không còn gây ra uy hiếp, cho nên muốn nhân cơ hội này rời khỏi sao?
- Không! Không phải…
Phá Ma vội vã tranh biện, vẻ mặt lo lắng, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh.
Trên thực tế, Phá Ma vốn có chủ ý này, nhưng hắn tự nhiên sẽ không thừa nhận. Phong Vân Vô Kỵ đã mất hết nội lực, không ngờ còn có thể hàng phục được đại ma vật này, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phá Ma. Đại kế chân bôi mỡ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, bỗng nhiên lại hóa thành bọt nước.
- Ta nói rồi, không nên có ý phản bội ta, cho dù nội lực của ta đã mất hết…
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.
Phá Ma cúi đầu xuống, dưới mái tóc dài, đôi mắt hiện lên hung quang, nhưng trong lòng lại do dự. Đêm đó Phong Vân Vô Kỵ ngủ một đêm trên đỉnh Kiếm các, Phá Ma dễ dàng từ trong bóng tối bên dưới chân núi quan sát phía trên.
Phong Vân Vô Kỵ đã mất hết võ công, đây là kết luận của Phá Ma sau khi quan sát được. Kết luận này tất nhiên là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, mặc dù không biết tình huống cụ thể, nhưng khẳng định là có liên quan đến Chiến Đế.
Bản tính của Phá Ma đâu vốn không phải là nhân vật dễ cúi đầu dưới trướng người khác, nếu như không có toan tính, hắn làm sao có thể cam tâm như vậy.
Thừa dịp người lâm nạn mà lấy mạng, loại suy nghĩ này chưa hẳn đã không có, nhưng vừa rồi hắn lại nhìn thấy được vầng sáng màu bạc bên ngoài cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, cũng hiểu rõ đó là thứ gì. Trong lòng hắn lập tức phát lạnh…
"Mẹ nó! Nội lực đã mất hết, không ngờ còn lợi hại như vậy."
Hắn vốn định nhân cơ hội trốn, nhưng lại bị Phong Vân Vô Kỵ thấy được, hơn nữa còn một lời nói rõ tâm cơ của hắn. Bị các cao thủ của Kiếm vực nhìn vào, Phá Ma nào còn dám động tâm cơ này, chỉ chậm rãi đi đến.
- Chủ nhân… ngài hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn đi, thật sự…
Phá Ma vội vàng biện giải.
Phong Vân Vô Kỵ chỉ hừ một tiếng. Ma Viên dưới thân dường như hiểu được chủ nhân đối với con kiến nhỏ bên dưới kia tỏ ra bất mãn, liền mở chiếc miệng lớn như chậu máu, cúi đầu xuống, hướng về Phá Ma bên dưới gầm một tiếng.
"Gào!"
Một cỗ cương phong cường liệt từ trong chiếc miệng máu to lớn đầy nước dãi của Thái Cổ Ma Viên phát ra, nhất thời cát bay đá chạy, từng mảng đất lớn bị nhấc lên. Phá Ma kêu thảm một tiếng, đương trường bị cỗ cương phong kia đánh trúng, nội phủ gần như vỡ ra, thân thể bị gió cát cuồn cuộn cuốn lên, chao đảo tại không trung, áo bào như bị vô số lưỡi dao sắc bén cắt qua, trở nên nát vụn.
"Bình!"
Cũng may Phá Ma còn có chút bản lĩnh, hôm nay cũng đã đạt đến Thần cấp sơ kỳ, lúc này tại bên ngoài mấy trăm trượng, nhân sức gió yếu đi, liền ổn định thân hình, đầu gối quỳ xuống. Hắn ngẩng đầu lên, há mồm phun ra một ngụm lớn máu tươi, khuôn mặt tái nhợt nhanh chóng trở nên đỏ bừng.
"Ngao ngao!"
Thái Cổ Ma Viên hưng phấn kêu lên, vung hai cánh tay lông lá đánh mạnh vào ngực, hai con ngươi to lớn liếc lên trên, giống như cố gắng nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ trên đỉnh đầu, muốn lấy lòng hắn.
Phong Vân Vô Kỵ vuốt vuốt chiếc đầu to lớn của Thái Cổ Ma Viên, nhẹ giọng nói:
- Đưa ta xuống phía dưới!
Thái Cổ Ma Viên liền đi về phía trước đi vài bước, khiến cho cát đá bắn tung lên, sau đó cúi đầu. Phong Vân Vô Kỵ liền chậm rãi từ trên đỉnh đầu Thái Cổ Ma Viên bước xuống, đi đến trước người Phá Ma đang chống tứ chi xuống đất, tay áo vung lên, đứng ngạo nghễ trước người Phá Ma, thần sắc lãnh đạm mà bình tĩnh, tự có một loại uy hiếp khiến cho kẻ khác khuất phục.
Bóng đen của Thái Cổ Ma Viên che phủ hai người trên mặt đất. Phá Ma quỳ sát đất, cảm nhận được khí tức của Phong Vân Vô Kỵ gần trong gang tấc, trong lòng lại nổ lên sát khí.
Nếu muốn rửa sạch sỉ nhục, lúc này chính là thời cơ tốt nhất. Phá Ma trong lòng nhất thời hỗn loạn: "Rốt cuộc có nên động thủ hay không?… Muốn động thủ, đây chính là thời cơ tốt nhất, bỏ qua lần này, sau này sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa… thế nhưng…"
Phá Ma nhớ lại khi ở trong lĩnh vực của Thái Huyền, Phong Vân Vô Kỵ cũng nhìn như không hề phòng bị, ngỡ ngàng đi vào tròng của mình, thế nhưng trên thực tế, hắn vẫn đang đợi mình động thủ. Dựa theo tình huống lúc trước mà nói, Phong Vân Vô Kỵ biểu hiện thật sự là quá giống thật, cho dù là Phá Ma cũng không nhìn ra hắn còn lưu lại thủ đoạn.
"Tiểu tử Phong Vân Vô Kỵ này lòng dạ thâm sâu. Lúc này nội lực của hắn đã mất hết, nhưng cũng chưa chắc là không phải giả vờ… Mặc dù tại Thái Cổ dường như không nghe nói có năng lực như vậy, có thể giả vờ khiến cho nội lực mất hết…" Phá Ma khẽ ngẩng đầu lên một chút: "Nói không chừng hắn vẫn tìm một cái cớ để diệt trừ ta, lúc này đang chờ ta xuất thủ…"
Phá Ma vẫn không nhúc nhích quỳ sát đất, mái tóc dài rũ xuống hoàn toàn che đi khuôn mặt của hắn, khiến cho người khác không thể nhìn thấy thần sắc biến hóa trên mặt.
Rất nhiều người đều không biết quan hệ giữa Phong Vân Vô Kỵ và Phá Ma. Độc Cô chỉ đứng thẳng trong hư không, nghi hoặc nhìn Phong Vân Vô Kỵ và Phá Ma. Theo y thấy, chỉ cần xuất hiện tại Kiếm vực thì chính là bằng hữu, vì vậy hành vi của Phong Vân Vô Kỵ lại khiến cho y không thể giải thích được. Nhưng Độc Cô cũng không phải là người tò mò, Phong Vân Vô Kỵ làm như vậy tất có đạo lý của hắn, vì vậy cũng không can thiệp.
Thái Huyền vốn đang muốn rời đi, sau khi nhìn thấy cử động của Phong Vân Vô Kỵ, lập tức ngừng lại, từ không trung hạ xuống, đi về phía Phong Vân Vô Kỵ.
Người khác không biết quan hệ giữa Phá Ma và Phong Vân Vô Kỵ, Thái Huyền sao có thể không biết. Hắn lăn lộn tại Thái Cổ mấy ngàn vạn năm, tiếp xúc với vô số hạng người như Phá Ma, đối với tâm tư trong lòng bọn chúng làm sao không hiểu rõ. Vốn theo ý của hắn là trực tiếp giết chết Phá Ma, nhưng tiểu tử này lại chủ động đầu phục Phong Vân Vô Kỵ, tồn tại dưới danh nghĩa là người hầu, cho nên vệc đã không còn do hắn quyết định, có điều hôm nay…
Thái Huyền chú ý đến, tay phải của Phong Vân Vô Kỵ đặt ở phía sau bỗng nhiên khẽ động, liền ngẩn người, bước chân ngừng lại, để mặc cho Phong Vân Vô Kỵ và Phá Ma đối diện với nhau.
- Thế nào? Phá Ma, còn chưa hạ quyết tâm sao?
Phong Vân Vô Kỵ nhìn Phá Ma đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên lên tiếng.
Phá Ma căn bản không thể từ trong giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ nghe được bất cứ tâm tình ba động gì, càng như vậy, trong lòng hắn lại càng do dự.
- Hừ! Còn do dự cái gì? Nội lực của ta đã mất hết, điểm này còn muốn chứng minh sao?
Phong Vân Vô Kỵ châm chọc, dưới chân khẽ động, một hòn đá liền bắn lên cao, vừa vặn đập trúng một thanh trường kiếm của đệ tử Kiếm tuần tra tại không trung. Một tiếng "keng" vang lên, một luồng sáng chói mắt từ trên bầu trời hạ xuống, trường kiếm vốn giắt vào trong vỏ đã bị Phong Vân Vô Kỵ mượn xảo kình bắn ra…
"Cheng!"
Thanh trường kiếm kia từ không trung rơi thẳng xuống, trực tiếp nhắm vào Phong Vân Vô Kỵ. Bốn phía liền vang lên những tiếng kinh hô.
Phong Vân Vô Kỵ sừng sững bất động, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ có thân thể khẽ nhúc nhích một chút. Thanh trường kiếm kia liền sát qua khuôn mặt của hắn rơi xuống…
"Xoẹt!"
Trường kiếm sắc bén kia liền xuyên qua chiếc giày màu trắng của Phong Vân Vô Kỵ, cắm vào trong bùn đất, chuôi kiếm hướng lên bầu trời, không ngừng dao động, phát ra những tiếng "ong ong". Phá Ma vốn đang quỳ sát đất bỗng nhiên con ngươi co rút lại. Từ phương hướng của hắn có thể nhìn thấy, từ khe nứt trên chiếc giày màu trắng của Phong Vân Vô Kỵ, một vệt máu tươi nhàn nhạt chảy ra.
Phá Ma gân xanh nổi lên, sát cơ trong lòng càng tăng mạnh. Phong Vân Vô Kỵ nếu đã nói đến mức này, Phá Ma còn không biết hắn đã khám phá ra tâm tư của mình thì đúng là một kẻ ngốc. Sát ý của hắn đã không còn che giấu, trực tiếp phát ra.
Ngay lúc Phá Ma đang huyết khí cuồn cuộn, thanh âm lạnh lùng của Phong Vân Vô Kỵ lại như một sợi dây đàn, trực tiếp đâm vào trong tai: "Động thủ đi! Đây là cơ hội tốt nhất của ngươi."
Nghe được thanh âm của Phong Vân Vô Kỵ, Phá Ma ngược lại trở nên bình tĩnh.
Đầu của hắn bỗng nhiên cúi xuống, gần như dán sát mặt đất:
- Chủ nhân, tôi sai rồi…
Phía sau, Thái Huyền vốn đã ngưng tụ chân khí toàn thân, tùy thời chuẩn bị xuất thủ rốt cuộc cũng thở phào một hơi, bàn tay đang nắm chặt cũng lỏng ra.
Phong Vân Vô Kỵ chỉ lạnh lùng nhìn Phá Ma. Một cơn gió nhẹ cuốn lên một lớp cát vàng, thổi qua giữa hai người. Trong cát vàng, một giọt mồ hôi rơi xuống, thấm vào mặt đất.
- Nghĩ thông rồi sao?
Một nụ cười thắng lợi đột nhiên hiện lên trên khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ:
- Lần này không ra tay, ngươi sẽ không còn cơ hội xuất thủ nữa…
Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền đạp trên cát vàng, không quay đầu lại đi về phía Kiếm các, thân âm trong bão cát trong vang lên lúc ẩn lúc hiện:
- Phá Ma! Từ hôm nay trở đi ngươi hãy theo Thái Huyền! Hắn chính là cấp trên trực tiếp của ngươi. Tất cả mệnh lệnh ngươi đều phải nghe theo hắn… ngươi hãy tự mình giải quyết cho tốt…
Tiếng bước chân dần dần đi xa, cho đến khi không còn nghe thấy, Phá Ma mới chậm rãi đứng dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi trên trán, lòng bàn tay ướt đẫm.
"Tên khốn khiếp này… hắn căn bản chính là dạy dỗ ta…" Phá Ma dùng thanh âm chỉ bản thân mới có thể nghe được lẩm bẩm nói, ánh mắt lướt qua tay phải, năm ngón tay run rẩy với một tần suất người thường khó có thể phát sát. Hắn không khỏi sinh ra cảm giác đã đi một chuyến qua trước Quỷ Môn quan.
"Cộp!" "Cộp!" "Cộp!"
Tiếng bước chân từ xa đến gần, dường lại trước người Phá Ma, một giọng nói âm lãnh truyền vào trong tai của hắn: "Phá Ma! Sau này ngươi chính là thuộc hạ của ta, là người hầu của ta, là con chó của ta, ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó, hiểu chưa?"
Phá Ma ngẩng đầu lên, khuôn mặt dữ tợn của Thái Huyền liền in vào trong mắt.
Phá Ma nắm chặt tay, chân khí toàn thân vận chuyển. Những lời này của Thái Huyền đã khiến cho hắn giận đến tái mặt, vừa muốn động thủ, trong tai liền nghe được một tiếng gầm vang dội .
Cách đó không xa, tuyệt thế mãnh thú kia bỗng ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, hai cánh tay dài đến trăm trượng dùng sức đánh đánh mạnh vào ngực. Bởi vì nó đối diện với bầu trời, cho nên người bên cạnh cũng chịu ảnh hưởng không lớn, nhưng cho dù như vậy, toàn bộ Kiếm vực vẫn dấy lên một trận cuồng phong.
"Bình!"
Một bóng đen đột nhiên nhanh chóng mở rộng, Phá Ma còn không kịp phản ứng, một nắm tay to lớn đã nện vào mặt hắn. Bất ngờ không kịp đề phòng, cỗ lực lượng kia liền khiến cho hắn bay lên, sau đó đập xuống mặt đất.
Thái Huyền cười lạnh một tiếng, trực tiếp đạp lên mặt Phá Ma, dùng sức nghiền xuống, cười gằn nói:
- Phá Ma, ngươi có phải là đã quên một việc?… Ngươi tưởng rằng lúc này là đang trong lĩnh vực của ta, ta vẫn còn là bộ xương đó hay sao?
- Hừ! Khi đó thực lực của lão tử không đến một phần trăm, hôm nay có được Cửu Mệnh chiến giáp, công lực hồi phục, lão tử muốn đạp chết ngươi, căn bản không cần hao tốn khí lực. Hắc hắc! Ngươ ở trong lĩnh vực của ta mấy trăm vạn năm, chẳng lẽ thật sự đã quên danh hiệu của lão tử năm đó làm thế nào có được hay sao?
Phá Ma giãi dụa vài cái, nhưng mỗi khi hắn gia tăng một phần lực lượng, Thái Huyền cũng tương ứng thăng thêm một phần lực lượng. Dựa vào cảnh giới của hắn, đương nhiên không phải là đối thủ của Thái Huyền.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLBị Thái Huyền nói như vậy, Phá Ma trong lòng lại trở nên lạnh lẽo… Ở lâu trong lĩnh vực của Thái Huyền lâu, Phá Ma gần như đã quên mất thủ đoạn của y năm đó… tàn nhẫn, ác độc, chém tận giết tuyệt, không để lại gì.
Theo như tính cách của y, vốn phải dẫn đến không ít cừu nhân, thế nhưng hiện trạng là cừu nhân của Thái Huyền hiện nay gần như không có, nguyên nhân là vì từ trước đến nay Thái Huyền chưa từng để lại người sống, tuyệt không lưu lại bất cứ mầm mống cừu hận này, để cho nó nảy mầm. Y thật sự là một kẻ rất tàn nhẫn.
- Đứng lên đi! Sau này hãy thành thật một chút! Chỉ bằng một chút năng lực của ngươi lại dám dám sinh lòng phản loạn… Thật không rõ chủ công thế nào, nếu là như ta, đã sớm một đao chém chết ngươi rồi.
Thái Huyền lạnh lùng nói, sau đó áo bào phất lên, như một cánh chim bay lên Kiếm các.
- Ở nơi này, không có mệnh lệnh của ta, không nên lộn xộn… bằng không, ngươi chắc đã biết phong cách hành sự của ta.