Dịch giả: Độc Hành"Lệ đạo hữu, có phát hiện gì à?" Thạch Xuyên Không thấy thế, vội hỏi.
"Quả thật có phát hiện chút ít, đi theo ta." Hàn Lập gật đầu, bước nhanh hơn.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, hai người ngừng lại một trước một sau, đồng thời nhìn tới phía trước.
Chỗ sa mạc cuối tầm mắt, thình lình xuất hiện một con sông to lớn.
Con sông bao la hùng vĩ, rộng chừng hơn mười dặm, nước sông cũng hiện ra màu đỏ sậm, cuốn lên vô số sóng lớn, chảy ù ù.
Hàn Lập đi đến bờ sông, thoáng thăm dò nước sông màu đỏ này.
Trong nước sông màu đỏ này tràn ngập nhiệt độ cực nóng, phảng phất như nham thạch nóng chảy, trên mặt hắn không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
"Không thể tưởng được trong sa mạc lại có con sông... Ta cảm thấy kế tiếp chúng ta nên đi dọc theo dòng chảy con sông. Sông này có vẻ cổ quái, chắc là hạ lưu cũng sẽ kỳ lạ." Thạch Xuyên Không suy nghĩ một chút, nói như thế.
"Ta cũng đang có ý này." Hàn Lập gật đầu nhẹ.
Hai người lập tức thay đổi phương hướng, đi dọc theo con sông màu đỏ, tiến về phía hạ lưu, đi bốn năm ngày liền phát hiện một ốc đảo to lớn xuất hiện ở phía trước.
Tuy nói là ốc đảo, cây cối lớn phía trên lại hiện ra màu đỏ sậm, những cây khác đều toàn thân trắng muốt.
Thảm thực vật bên trong ốc đảo cao lớn rậm rạp, đỏ trắng giao nhau, thoạt nhìn có chút rực rỡ tươi đẹp.
Hai người nhìn thấy ốc đảo, tuy rằng hơi vui mừng, nhưng cũng không xúc động, liếc nhau rồi từng người thu liễm khí tức, leo lên ốc đảo, đi sâu vào bên trong.
"Lệ đạo hữu, ngươi xem!" Hai người đi vào một đoạn, Thạch Xuyên Không chợt gọi Hàn Lập lại, chỉ về phía rừng rậm phía trước.
Hàn Lập nhìn sang, chỉ thấy trong rừng mơ hồ có thể thấy một dấu chân, thoạt nhìn vẫn còn tương đối mới, hẳn là trước đó không lâu mới có người đi qua lưu lại.
"Xem ra có người tới chỗ này trước chúng ta rồi, không biết là địch hay bạn, ngàn vạn lần chú ý." Hàn Lập truyền âm nói ra.
Thạch Xuyên Không ngưng trọng gật đầu.
Hai người tiếp tục đi tới, đồng thời lưu ý dưới chân, kết quả càng đi tới, phát hiện dấu chân càng nhiều.
Căn cứ số lượng dấu chân để lại, trước khi bọn hắn tiến vào nơi đây hẳn là một đám người, nhân số đoán chừng khoảng bốn người.
Hai người rất nhanh xuyên qua cánh rừng rậm rạp, cảnh sắc phía trước sáng tỏ thông suốt, một tòa thành trì thật to tọa lạc ở phía trước.
Bên trong thành đứng vững từng tòa kiến trúc, nóc nhà nhọn hoắt, phảng phất như một thanh Cự Kiếm đâm thẳng lên trời, toàn thân đều là màu đỏ hồng.
Hàn Lập và Thạch Xuyên Không liếc nhau, lặng yên không một tiếng động tiến lên, đi vào trong thành qua cánh cửa nửa đóng nửa khép.
Kiến trúc trong thành cũng có chút mục nát, nhưng so với chỗ phế tích lúc trước thì đỡ hơn nhiều, phần lớn kiến trúc chủ thể vẫn bảo trì nguyên vẹn.
Hai người tìm kiếm một phen ở phụ cận cửa thành, rất nhiều kiến trúc nơi đây đều trống không, hơn nữa còn thấy dấu vết bị người tìm kiếm qua, hẳn là đám người đi trước đã làm, không tìm được bất kỳ vật gì.
"Thật sự là kỳ quái, không phải nói bên trong Đại Khư có vô số trân bảo sao? Chúng ta tiến vào nơi đây cũng đã qua một đoạn thời gian, ngoại trừ tìm được hai kiện Tinh khí, căn bản không tìm được bảo vật gì." Thạch Xuyên Không có chút không cam lòng truyền âm nói ra.
"Có thể tìm được một hai kiện Tinh khí, đã là thu hoạch không nhỏ rồi. Đi thôi, nơi đây đã bị đám người đi trước tìm qua một lần, đoán chừng sẽ không lưu lại cái gì, chúng ta trực tiếp đi vào trung tâm thành xem, hy vọng có thể tìm được ít đồ tại đó, chỉ có điều phải ngàn vạn lần chú ý." Hàn Lập cười truyền âm trả lời.
Thạch Xuyên Không nghe vậy tinh thần chấn động, đáp ứng.
Hai người kín đáo đi sâu vào bên trong thành, thành trì cũng không lớn, bọn hắn rất nhanh liền đến trung tâm, sắc mặt đồng thời biến đổi.
Chỉ thấy trung tâm thành trì là một quãng trường có diện tích khá lớn, một toà tế đàn to lớn đứng vững ở nơi này.
Toàn thân toà tế đàn này có màu đỏ thắm, chỉ là xem vẻ ngoài, rất giống với toà tế đàn màu xám bạc lúc trước gặp trong tòa phế tích kia.
Cổng vào tế đàn treo một tấm biển, phía trên viết ba chữ Huyền Văn to "U Minh điện".
"Nơi này và tòa tế đàn lúc trước thoạt nhìn rất giống nhau, bên trong hẳn là cũng có thứ tốt, chúng ta có nên đi vào xem hay không?" Hai người trốn ở trong toà kiến trúc phụ cận cổng tế đàn, nhìn đại môn tế đàn rộng mở, Thạch Xuyên Không có chút kích động truyền âm nói.
"Vậy vào xem. Chỉ có điều vừa rồi trên đường đi cũng không gặp đám người đi trước kia, ta nghĩ lúc này chỉ sợ bọn hắn cũng đã tiến nhập nơi này, ta vẫn nói câu lúc trước, ngàn vạn lần chú ý." Hàn Lập nhìn tế đàn phía trước, hơi trầm ngâm rồi nói ra.
"Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận." Thạch Xuyên Không vỗ lồng ngực nói ra.
"Đi thôi." Hàn Lập liếc ngực gã một cái, truyền âm nói một tiếng.
Thân hình hai người nhoáng một cái lướt qua các toà kiến trúc, hóa thành hai đạo khói xanh, chớp động một cái liền chui vào cổng tế đàn.
Sau khi thân hình hai người lướt vào cổng tế đàn không lâu, trên mặt đất cổng vào chớp động bạch quang, hiện ra một đồ án hình bầu dục.
Đồ án này rõ ràng là từ tám cái phù văn Tinh Thần tạo thành, từng cái đều phức tạp vô cùng, vượt xa những phù văn Tinh thần mà Hàn Lập học được từ Lục Hoa phu nhân.
Hình đồ án chậm rãi sáng lên, từng đạo bạch quang từ trong hiển hiện ra, hội tụ lại chính giữa, hình thành một hoa văn màu trắng dựng thẳng, phối hợp với khung bên ngoài, thoạt nhìn thật giống một con mắt.
Hoa văn dựng thẳng màu trắng khẽ run rẩy vài cái, thoạt nhìn giống như hai con mắt nhìn sâu vào trong cổng vào, sau đó rất nhanh liền ảm đạm xuống, biến mất không thấy.
Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không hoàn toàn không biết tình huống sau lưng, sau khi tiến vào đại môn, liền chạy vào chỗ trong sâu.
Sau cổng tế đàn là một thông đạo cao mấy trăm trượng, giống như thông đạo trong tế đàn xám bạc lúc trước, trên vách tường hiện đầy trận văn, khắp nơi tràn ngập một cỗ lực lượng cấm chế, giam cầm lực lượng thần thức lại.
Chỉ là lực lượng cấm chế nơi này hơi yếu hơn so với tế đàn xám bạc lúc trước, thần thức Hàn Lập còn có thể miễn cưỡng ly thể hai ba trượng.
Hai người cẩn thận đi đến đường hành lang, một gian cự sảnh lớn chừng ngàn trượng xuất hiện ở phía trước.
Ánh sáng trong sảnh sáng ngời, không có vật gì khác, bốn phía trên vách tường có những hố lõm hình vuông rộng khoảng trượng, nhiều chừng hai ba trăm hố, bên trong cũng trống rỗng.
Mà bên trong sảnh, giờ phút này có vô số khôi lỗi màu đỏ thắm nằm đầy mặt đất, thoạt nhìn đều là hình người, đã bị người hủy đến thất linh bát lạc.
Trên mặt đất gồ ghề là một mảnh hỗn độn, hiện đầy dấu vết chiến đấu.
Ngũ tạng trong cơ thể khôi lỗi màu đỏ đều đầy đủ, mảng lớn dịch nhờn màu bạc từ trong thân thể tàn phế tuôn ra, chảy trên mặt đất, ngược lại giống với bộ Hắc Viên Khôi Lỗi Hàn Lập gặp từ đầu.
Lúc trước chiến đấu với Lang Thú Khôi Lỗi, đầu hổ Khôi Lỗi, những vật này cũng không giống như thế, trong cơ thể cũng không có ngũ tạng, chỉ dùng tài liệu qua loa luyện chế thành.
Hàn Lập thấy cảnh này, ý nghĩ trong đầu chuyển động, mơ hồ có một tầng nhận thức với khôi lỗi trong Đại Khư này.
Hắn tiện tay nhặt lên một khối tàn thể Khôi Lỗi, hai mắt nhìn kỹ, ánh mắt chớp động bỗng nhúc nhích.
Tàn phiến Khôi Lỗi này phảng phất dùng hỏa ngọc chế tạo thành, giờ phút này tuy đã là một khối tàn phiến, vẫn như cũ chớp động lên từng trận tinh quang lửa đỏ, thoạt nhìn linh tính phi thường, phẩm chất bất phàm, vượt xa tài liệu dùng luyện chế Hắc Viên Khôi Lỗi, sức mạnh chỉ sợ cũng trên nó.
May mắn những Khôi Lỗi này đã bị người đi trước hủy diệt, nếu không bị hơn mười đầu Khôi Lỗi như thế này vây công, hắn cũng thấy khó giải quyết.
Nhưng nghĩ xa hơn, những người đi trước kia có thể diệt trừ những Khôi Lỗi này, sức mạnh tất nhiên không phải chuyện đùa.
"Nơi này có chút nguy hiểm, cần phải chú ý." Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, chậm rãi nói ra.
Thạch Xuyên Không dường như cũng hiểu rõ tình cảnh trước mắt, sắc mặt ngưng trọng.
Hai người không có dừng ở nơi này lâu, cất bước đi tới chỗ sâu trong cự sảnh.
Sau cự sảnh có một cánh cửa, đằng sau cánh cửa là một thông đạo với ánh sáng ảm đạm, đi thông vào chỗ trong sâu.
Hàn Lập tiếp tục đi tới, nhìn những mảnh vỡ khôi lỗi đầy mặt đất xung quanh, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Khôi Lỗi nơi đây bị hủy quá mức lẻ tẻ, không giống như là do kịch chiến, cũng có vẻ giống như có người muốn ở nơi này tìm thứ gì đó trong người Khôi Lỗi, nên sau đại chiến những Khôi Lỗi này bị chém vỡ ra, biến thành hiện trạng thế này.
Trong cơ thể Khôi Lỗi này có đồ vật gì đó, đáng giá hao tâm tốn sức đi tìm như vậy?
Rất nhanh hai người xuyên qua đại sảnh, tiến nhập vào trong thông đạo đằng sau.
Hàn Lập lập tức lắc đầu, thu nhiếp tinh thần, không suy nghĩ nhiều cái khác nữa, vừa đi dọc theo thông đạo tiến về phía trước, vừa tập trung tư tưởng suy nghĩ dò xét tình huống chung quanh.
Thông đạo cũng không phải là đường thẳng, uốn lượn không thôi, hơn nữa địa thế đang không ngừng xuống thấp.
Xuyên qua một đường rẽ, phía trước đột nhiên xuất hiện ba ngã rẽ giống nhau như đúc.
Bên trong ba ngã rẽ phía trước, ánh sáng cũng hơi lờ mờ, nhìn không được xa.
Thạch Xuyên Không quay đầu nhìn về phía Hàn Lập, không nói gì, nhưng ánh mắt gã hiển nhiên là đang hỏi: "Đi ngã nào?"
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua ba ngã rẽ, rất nhanh dừng ở lối đi trên mặt đất ở bên trong.
Tuy rằng cực kỳ mơ hồ, chỉ có điều nơi đây có thể thấy mấy dấu chân đi vào chỗ trong sâu.
Còn bên trong hai lối đi bên cạnh cũng không để lại dấu vết người đã đi qua.
"Đi hai hướng kia, thông đạo chính giữa đã bị đám người phía trước đi qua rồi, nếu có thứ tốt, nhất định đã bị những người kia lấy đi, đi hai bên này có lẽ có chút thu hoạch." Hàn Lập hơi trầm ngâm, nói ra.
Thạch Xuyên Không suy nghĩ một chút, không có phản đối.
Hai người thương nghị một chút, bước vào thông đạo bên phải.
Trong thông đạo hơi rộng rãi, cũng đủ bốn năm người đi ngang, càng đi vào chỗ sâu bên trong, diện tích thông đạo mơ hồ có dấu hiệu rộng hơn.
Ánh sáng màu trắng nhè nhẹ âm u từ trong khe đá bên trong thông đạo lộ ra, ánh sáng so với lúc đầu cũng sáng hơn một chút.
Kết quả hai người chưa có đi xa, một tiếng rít sắc nhọn bỗng nhiên từ phía trước truyền đến.
Sắc mặt Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không khẽ biến, lập tức dừng bước lại.
Không chờ hai người làm gì, phía trước chợt loé bóng trắng, một nam tử áo trắng bổ nhào đến như điện, tay cầm một thanh kiếm quang màu trắng, giờ phút này hóa thành một đạo sắc bén, đâm tới trước ngực Hàn Lập.
Một kiếm này nhanh như thiểm điện, Hàn Lập cũng không khỏi cả kinh, vội vàng bước chân xê dịch, lướt ngang tránh né.
Cùng lúc đó, trong tay hắn chợt loé bạch quang, lại nhiều ra chuôi loan đao màu trắng, vung lên, hóa thành một đạo ánh đao như lôi đình, lướt qua thân hai người, lập tức chém tới ngực nam tử áo trắng.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Ánh đao xuyên thấu qua người nam tử áo trắng, phảng phất như trảm lên không khí, không để lại chút lực cản nào.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong miệng không khỏi ồ nhẹ lên một tiếng.
Thân hình nam tử áo trắng lướt gấp tới không biến hoá chút nào, trực tiếp phóng đến Thạch Xuyên Không ở phía sau, kiếm quang trong tay lần nữa hóa thành một đạo sắc bén, đâm tới ngực gã.
Thạch Xuyên Không khẽ giật mình, nhưng phản ứng cũng không chậm, thân thể vội vàng loé tránh sang bên cạnh, khó khăn lắm tránh thoát một kiếm này.
Tốc độ nam tử áo trắng này cực nhanh, nhưng phản ứng hơi kém một chút, công kích hai người Hàn Lập thất bại, xông về trước một khoảng cách, lúc này mới dừng lại.
Nhưng y lập tức quay người, lần nữa đánh tới hai người.