Dịch giả: Chưởng ThiênHàn Lập dường đã sớm dự liệu được một kích này của Khôi Lỗi Cự Viên, huyền khiếu trên hai chân chợt lóe hào quang, lập tức lách mình sang bên nửa trượng, tránh được một gậy như chẻ tre này.
Đồng thời, bạch quang chợt lóe, loan đao trắng muốt vung lên như sấm sét, lướt qua cổ Khôi Lỗi Cự Viên.
"Xuy" một tiếng!
Cái đầu khỉ to lớn bị chém bay đi, chỉ còn thân thể khôi lỗi rơi xuống.
Hàn Lập tuy dùng một đao chém chết Khôi Lỗi Cự Viên, nhưng lại không thể phân tâm né tránh, lập tức bị mấy mũi tên và một tảng đá lớn đánh trúng.
Trên người hắn nổ vang mấy tiếng, đám mũi tên cùng tảng đá kia bị chấn vỡ, Chân Cực Chi Mô trên người hắn rung lên ông ông, tinh quang toán loạn.
Mấy mũi tên dẫu mạnh cũng không đáng kể, nhưng khối đá lại ẩn chứa lực đạo cực lớn, kình lực xuyên qua cả Chân Cực Chi Mô, xoáy vào trong cơ thể hắn, làm cho khí huyết nhộn nhạo một hồi, không hề dễ chịu.
Có điều, hiện tại không phải lúc bận tâm chuyện đó, Hàn Lập hít sâu một hơi, nương theo dư chấn bay vọt lên trước.
Nhìn xuống một vùng phế tích cùng với đại quân khôi lỗi vô cùng vô tận bên dưới, trong lòng Hàn Lập không khỏi nảy sinh cảm giác tuyệt vọng.
Tuy rằng lực lượng thân thể hắn không kém, nhưng trải qua thời gian dài ác chiến, cũng dần dần trở thành nỏ mạnh hết đà, bốn phương tám hướng xung quanh hắn hiện giờ là vô cùng vô tận khôi lỗi, nếu không mau chóng thoát khốn, chỉ sợ hôm nay phải vùi thây chốn này.
"Lệ đạo hữu, ngươi bỏ ta lại, một mình chạy đi thôi, mình ngươi hẳn là có thể thoát khỏi nơi này a." Thạch Xuyên Không đột nhiên nói ra.
Hàn Lập không nói gì, toàn lực vung vẩy loan đao, đánh bay đám mũi tên xung quanh hắn. Vừa mới chật vật thoát khỏi đám loạn tiễn, “sưu… sưu… sưu…”, từng đạo từng đạo thân ảnh khôi lỗi lại từ dưới đất toán loạn bay lên, tiếp tục vây đánh hai người bọn hắn.
Hàn Lập không hề sợ hãi, trực tiếp nhào vào giữa đám khôi lỗi đó, tung hoành chém giết.
Tinh quang trên người hắn tuy rằng không còn ngời sáng như lúc trước, nhưng động tác vẫn cực kỳ linh hoạt, phảng phất như du ngư luồn lách giữa đám khôi lỗi, ánh đao sáng lóa liên tục lóe lên, thi thoảng lại có một đầu khôi lỗi rơi rụng trong không trung.
Trải qua nửa ngày chém giết, khiến cho Hàn Lập càng thêm thành thạo ứng phó với công kích của khôi lỗi.
Thân hình hắn chợt khẽ động, tránh thoát công kích của một con Khôi Lỗi Hổ Thú, Hàn Lập vung tay, loan đao trắng muốt lướt qua cái cổ nó, đem đầu lâu cắt xuống.
Đúng lúc này, phía trước lóe lên hai đạo ánh sáng màu lam, hai cây đại bổng nanh sói thô to bắn ra từ đám khôi lỗi cách Hàn Lập một trượng, trong khoảnh khắc đã đến bên người hắn, lần lượt một trái một phải nhanh chóng quét về bên hông Hàn Lập.
Đồng thời, lại thêm hai đầu Khôi Lỗi Cự Viên nhảy ra từ nhóm khôi lỗi phía sau hắn, cự bổng trong tay chúng đồng loạt đánh vào sau ót Hàn Lập.
Bốn con Khôi Lỗi Cự Viên này phối hợp cực kỳ xảo diệu, bốn cây cự bổng từ bốn hướng khác nhau vây lấy Hàn Lập vào giữa, không chừa cho hắn đường lui.
Sắc mặt Hàn Lập phát lạnh, cánh tay huyễn hóa thành một đạo ảo ảnh, vô số đao mang màu trắng theo đó xuất ra, dồn dập chém lên bốn cây cự bổng.
Tiếng giao phong ầm ầm gào thét, bốn cây cự bổng bật ngược lại, tiếp theo đám Khôi Lỗi Cự Viên đồng thời bị đánh bay.
Mà thân thể Hàn Lập sau đó cũng phải hứng chịu chấn động cực mạnh, sắc mặt đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, một tia huyết sắc cũng không còn, tinh quang trên người hắn hỗn loạn một hồi, cả người run rẩy như sắp rớt xuống từ trên không.
Nhưng đúng lúc này cây chìa khoá đỏ như máu trong lồng ngực hắn chợt lóe lên huyết quang, một luồng ánh sáng đỏ rực từ trong nó tuôn ra, thẩm thấu vào trong cơ thể Hàn Lập.
Đoàn ánh sáng này tiến nhập vào cơ thể hắn, lập tức hóa thành một luồng khí tức nóng bỏng, nhanh chóng lan ra toàn thân, ngấm sâu vào bên trong xương cốt tứ chi.
Cỗ nhiệt lưu này so với luồng khí nóng mà chìa khóa hiển lộ ra lúc trước có chút khác biệt, thoạt giống như lực lượng máu huyết, nhưng thực chất lại là lực lượng tinh thần, hơn nữa cường đại dị thường.
Luồng khí nóng này tràn ra khắp thân thể Hàn Lập, cuốn đi tất cả mệt mỏi do chiến đấu lúc trước sinh ra, nguyên khí của hắn lập tức hồi phục, huyền khiếu trên thân lại đại phóng hào quang, Chân Cực Chi Mô cũng theo đó phục hồi nguyên trạng.
Hắn khẽ giật mình, trong lòng mừng rỡ, cánh tay vung lên một cái, tầng tầng lớp lớp đao ảnh trắng muốt sáng lóa, lớn hơn trước gấp bội tuôn ra, cuốn đi toàn bộ khôi lỗi trong phạm vi vài chục trượng xung quanh.
Thanh âm "xuy… xuy… " vang lên, cả đám khôi lỗi hầu như đều bị tiêu diệt một cách đơn giản, kể cả bốn đầu Khôi Lỗi Cự Viên nọ.
"Lệ đạo hữu, ngươi làm sao..." Thạch Xuyên Không thấy Hàn Lập nguyên bản đã lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt đột nhiên khôi phục thần thông như cũ, thần tình lộ ra vẻ chấn động.
"Đừng nói nữa, trước hết mau chóng thoát thân." Hàn Lập ngắt lời y, thân hình lao vút về phía trước.
Nguyên khí trong cơ thể hắn đã hồi phục toàn bộ, tốc độ lập tức tăng mạnh.
Trong nháy mắt, cả hai đã bay về phía trước được hai ba canh giờ.
Một mảnh sa mạc đỏ rực như lửa xuất hiện ở phía trước, khu phế tích đột ngột chấm dứt tại biên giới tiếp giáp với sa mạc lửa đỏ.
"Cuối cùng cũng kết thúc!" hai mắt Hàn Lập sáng ngời.
Đúng lúc này, đám khôi lỗi phía dưới đồng loạt gầm lên giận dữ, điên cuồng phát ra công kích.
Bọn Khôi Lỗi Đầu Rắn liên tục bắn đi những mũi tên dài, ùn ùn kéo đến che lấp thân hình hai người Hàn Lập, mà những con khôi lỗi khác cũng không sợ bị tên bắn ngộ thương, tất cả nhảy lên không trung công kích Hàn Lập.
Hàn Lập quát lớn một tiếng, thân thể đại phóng tinh quang, thân hình đột nhiên huyễn hóa thành một đạo bạch ảnh lao vọt đi, xông qua vòng vây đại quân khôi lỗi mà chém giết, mặc cho chúng điên cuồng ngăn trờ, cũng không thể nào cản bước hắn.
"Vèo" một tiếng rất nhanh, hai người Hàn Lập bay vút ra từ giữa đại quân khôi lỗi, tiến vào bên trong mảnh sa mạc đỏ như lửa…
Chẳng biết tại sao, dường như những con khôi lỗi kia không dám bước vào sa mạc cát đỏ, tất cả dừng lại ở biên giới sa mạc này, chỉ biết hướng về Hàn Lập gào thét không thôi, cho đến lúc thân ảnh bọn hắn biến mất nơi chân trời, chúng mới chậm rãi tản đi.
Hai người Hàn Lập bay vào bên trong sa mạc đã được một khoảng thời gian bằng bữa cơm, mắt thấy đằng sau không có khôi lỗi đuổi theo, lúc này mới thở ra một hơi, phi độn về phía trước thêm một lát nữa, rồi dừng lại thân hình, đáp xuống mặt đất.
Bề mặt sa mạc tỏa ra nhiệt độ rất cao, khiến cho bầu không khí xung quanh cuộn lên một chút.
Nhiệt độ trong sa mạc lúc này tuy cao, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn đến hai người Hàn Lập.
"Xem ra những khôi lỗi kia không có đuổi theo nữa rồi, nơi đây tuy rằng rất nóng, nhưng nhiệt độ cũng không quá cao, chắc hẳn không tạo thành nguy hại quá lớn đối với những khôi lỗi kia mới phải, không biết vì sao chúng nó đột nhiên dừng lại?" Thạch Xuyên Không nhìn về hướng phế tích một cái, nghi hoặc nói ra.
"Theo suy đoán của ta, đám khôi Lỗi kia sợ rằng không phải không thể, mà là không dám tiến vào sa mạc này." Hàn Lập hơi trầm ngâm nói ra.
"Đúng, tám phần là như thế." Thạch Xuyên Không hồi tưởng lại tình huống vừa rồi của bọn khôi lỗi, gật đầu nói.
"Quên chuyện này đi, lại nói vừa rồi bên trong phế tích, Thạch đạo hữu ngăn cản ta chạm vào lũ mây vàng trên trời, không biết là vì cớ gì?" Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trên bầu trời nơi này cũng lơ lửng một tầng mây vàng nồng đậm, mơ hồ có thể nhìn thấy từng đạo từng đạo ánh sáng chốc chốc lại lóe lên.
"Trên đó có một loại cấm chế lợi hại, nếu chạm vào, chắc chắn sẽ bị nó công kích."
Thạch Xuyên Không vừa nói, vừa lật tay lấy ra một thanh đoản đao.
Toàn thân đao này trắng như tuyết, được khắc lên vô số Tinh Thần phù văn, chớp động nhè nhẹ, rõ ràng là một kiện tinh khí với phẩm cấp chỉ bằng một nửa loan đao trong tay Hàn Lập.
Hắn vung tay lên, đoản đao hóa thành một luồng sáng trắng phá không mà đi, rất nhanh đụng phải tầng mây vàng, chui tọt vào bên trong.
Đám mây vàng dường như bị kích thích, cuộn lên mãnh liệt một hồi, ánh sáng trắng chớp động liên tục bên trong đám mây rồi tụ lại ở một chỗ, trong nháy mắt hóa thành một tia sét chói lòa vừa thô vừa to, bổ vào đoản đao.
Tiếng sét đánh vang lên chát chúa!
Đoản đao nổ tung, lập tức tan biến vào hư không.
Sau đó tia sét tản đi rất nhanh, hóa thành vô số điểm sáng, biến mất bên trong đám mây vàng.
Hàn Lập chứng kiến cảnh này, trong lòng giật thót.
Lúc trước chưa biết lực lượng bên trong đám mây vàng đáng sợ ra sao, hắn từng có điểm tò mò với tầng mây này, định tới tra xét một chút, chỉ là bởi vì tình thế bắt buộc, không có thời gian để phân tâm.
May mắn là hắn còn chưa lỗ mãng hành động, nếu không bị tia sét màu trắng kia thô bạo đánh trúng, thì không chết cũng trọng thương.
"Làm thế nào Thạch đạo hữu biết được trong đám mây tồn tại loại lực lượng đáng sợ kia?" Hàn Lập nhanh chóng thu liễm thần sắc, hỏi.
"Có trong tư liệu Tam ca đưa cho ta.” Thạch Xuyên Không ảm đạm trả lời.
"Tam hoàng tử đối với tình huống bên trong Đại Khư quá mức hiểu rõ a, không lẽ hắn đã tới đây?" Hàn Lập nhíu mày.
"Ta cũng không biết." Thạch Xuyên Không khẽ giật mình, lập tức lắc đầu.
Vẻ mặt Hàn Lập do dự, còn chưa hỏi lại.
"Nơi đây xem như khá an toàn, chúng ta nghỉ ở chỗ này một chút, sau đó lại tiếp tục đi a." Thạch Xuyên Không đề nghị. Sắc mặt y sớm đã trắng bệch, lộ rõ sự mệt mỏi vô cùng.
Hàn Lập nhìn Thạch Xuyên Không một cái, nhẹ gật đầu.
Trải qua một trận ác chiến thiên hôn địa ám, hắn quả thật cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Hai người dò xét xung quanh một hồi, không phát hiện nguy hiểm gì, liền cùng lấy ra đan dược rồi ăn vào, khoanh chân ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đảo mắt đã qua ba ngày.
"Thạch đạo hữu, thương thế của ngươi sao rồi?" Hàn Lập hỏi.
"Đã không còn đáng ngại, sẽ không ảnh hưởng hành động của chúng ta đâu, chỉ cần tốn thêm chút thời gian nữa là hoàn toàn hồi phục.” Thạch Xuyên Không vui vẻ cười nói.
"Vậy là tốt rồi, tiếp theo nếu gặp kẻ địch, ngươi không cần ra tay, cứ an tâm chữa thương là được." Hàn Lập gật đầu nói.
Hai người lập tức thương lượng một chút phương án hành động kế tiếp, bọn hắn đều không biết gì về sa mạc này, không biết tiến vào bên trong sẽ là hung hay là cát.
Khu phế tích kia đương nhiên không thể nào quay lại, hai người Hàn Lập quyết định rất nhanh, bọn hắn sẽ tiếp tục đi sâu vào trong phiến sa mạc đỏ như lửa này.
Diện tích sa mạc lớn kinh người, hoàn toàn vượt quá dự liệu của bọn hắn, hai người một đường tiến lên, đã đi hơn hai tháng, vẫn như cũ chưa đến được tận cùng.
Trên đường đi tuy không gặp nguy hiểm gì, nhưng cũng không tìm được bảo vật gì hết, ngoại trừ cát đỏ mênh mông khắp nơi, cái gì cũng không có gặp.
"Không thể tưởng được bên trong Đại Khư lại tồn tại sa mạc rộng lớn nhường này." Hàn Lập vẫn tiến về phía trước, sau lưng cuộn lên một đám cát bụi đỏ quạch.
"Có lẽ nào chúng ta đi sai hướng, giờ vẫn đang lang thang ở biên giới Đại Khư?" Thạch Xuyên Không theo sát bên cạnh Hàn Lập, nhíu mày nói ra.
Lực lượng tinh thần bên trong Đại Khư vô cùng nồng đậm, rất có lợi cho việc trị thương. Hơn hai tháng đã qua, thương thế trong cơ thể y đều đã khỏi hẳn.
"Có lẽ là không, ta cảm nhận được lực lượng tinh thần trong hư không nơi này nồng đậm hơn một chút so với trước đây, chúng ta hẳn là đã tiếp cận trung tâm Đại Khư rồi. Hiện tại mà thay đổi phương hướng, cũng chưa chắc đã đúng, chi bằng kiên trì tiến lên phía trước, ta không tin không thoát khỏi nơi đây." Hàn Lập quan nhìn xa xăm phía trước nói ra.
"Ngươi nói cũng phải." Thạch Xuyên Không nghe vậy gật đầu.
"Ồ!" Hàn Lập khẽ kêu lên một tiếng, cước bộ dừng lại, phóng tầm mắt ra xa, gương mặt lộ vẻ kinh hỷ...